Bạn,
Nhạc sĩ Phạm Duy có biệt tài là lôi những chi tiết, hình ảnh tầm thường ra, đặt chúng lên bàn mổ xẻ, suy nghĩ, chiêm nghiệm. Tôi có thể kể vô số những bài nhạc nổi tiếng chỉ dựa trên những đề tài như vậy: "Đường Chiều Lá Rụng", "Nước Mắt Rơi","Mộng Du", "Chiều Về Trên Sông", hay những bài tôi có đọc lời mà chưa có dịp nghe kỹ lưỡng như "Một Bàn Tay", "Những Bàn Chân", v.v. Về sau này, nhạc sĩ làm ra hẳn những chủ đề riêng như Bé Ca, Nữ Ca, vì một bài thì không thể nói hết được những ý tưởng như "Ông Trăng Xuống Chơi", "Chú Bé Bắt Được Con Công", "Bé Bắt Dế", hay những chi tiết nhỏ nhặt như khói nhóm lửa trong "Đốt Lá Trên Sân", chỉ một ngọn lửa âm ỉ với làn khói trắng thôi mà ông đã mô tả thật tuyệt diệu là:
Khói, khói lên nhỏ nhoi
Khói lên nhẹ hơi, khói lên lả lơi
Khói, khói lên đầy vơi
Khói lên tả tơi, khói lên mù khơi
Khói, khói lên đẹp ngời.
v.v. và v.v.
Theo tôi, sở dĩ có được một "repertoire" đa dạng như vậy là vì nhạc sĩ dám thử lửa, không những thử chỉ một bài, mà đã làm là làm luôn 10 bài. Không những viết Đạo Ca mà sau đó "chơi" luôn cả Tục Ca, không những viết Bé Ca mà còn đảm nhiệm luôn Nhục Tình Ca. Tính cách đó mới thật là của một người nghệ sĩ chân chính, không sợ dư luận mỉa mai hay chê cười, vì "đường ta ta cứ đi, nhà ta ta cứ xây." Đó là một tính cách tự đạp đổ những gì mình đã xây ra, và luôn luôn làm mới con đường nghệ thuật của mình, không tự mình lắp con đường phía trước bằng những rào cản từ thành quả mình dày công xây dựng nên.
Trong khi những nghệ sĩ khác tự bó buộc vật liệu sáng tác của mình lại, như danh họa Chuck Close bỏ hết màu, chỉ vẽ tranh đen trắng, Piet Mondrian chỉ vẽ tranh bằng những hình chữ nhật với một lối phối màu nhất định, nhạc sĩ Phạm Duy la cà hết tất cả các chủ đề từ mưa tới nắng, bà già tới em bé, v.v. và v.v. Ai cũng có hay riêng, nhưng một người dám nới rộng địa bàn sáng tác của mình, không chỉ bó buộc trong "thân phận con người" chẳng hạn, thì tôi càng phục tài bội phần.
Nãy giờ nói chuyện lan man, ngắn gọn lại tôi muốn gửi đến các bạn bản nhạc "Mưa Rơi", phát hành trước 1975, rồi sau đó cùng ngồi lại chiêm nghiệm nhạc sĩ đã viết về chủ đề "mưa" ra sao.
***
***
Mời nghe Mưa Rơi - Hồng Hạnh trình bày
***
Mưa Rơi
(Saigon-1960)
Mưa rơi từ nghìn xưa,
mưa rơi về nẻo mơ
Mưa đem sầu Thiên Thu đến cho ta
Mưa đi từ tuổi thơ,
mưa theo cuộc tình tơ
Mưa rơi bạc đầu ai mong nhớ ...
mưa.
Mưa rơi từ nguồn xa, mưa tuôn về bao la
Mưa chia dòng lệ ra chín con thơ
Mưa trôi về đời ta,
mưa xây nhà âm u
Mây giăng vải màn sô nuôi giấc mơ.
Mưa rơi vào lòng ta !
Mưa rơi vào tình ta !
Có hay chăng là mưa rơi vì chúng ta.
Mưa rơi, và còn rơi !
Không bao giờ mưa ngơi
Không bao giờ ta nguôi yêu người ơi !
Mưa rơi ngoài đường đêm,
đưa em về nhà em
Mưa vui mừng quấn quýt dưới chân êm
Mưa rơi lạnh trời đen,
mưa trong lòng lên men
Mưa cho lửa tình thêm chút yếu mềm.
Mưa rơi ngoài hè đêm, như đôi bàn tay tiên
Ru nhe nhẹ một ca khúc không tên
Mưa to nhỏ triền miên,
mưa trên đầu vô biên
Mây ấp ủ tình duyên thêm vững bền.
Mưa rơi vào lòng ta !
Mưa rơi vào tình ta !
Có hay chăng là mưa rơi vì chúng ta.
Mưa rơi, và còn rơi !
Không bao giờ mưa ngơi
Không bao giờ ta nguôi yêu người ơi !
***
Khác với nhiều bài đi từ cái riêng đến cái chung, bài này nói quanh co từ thời thượng cổ lan man đến tương lai, từ lúc còn thơ dại cho tới lúc biết yêu, rồi tới khi đi về lòng đất lạnh, lúc nào mưa cũng ở với ta:
Mưa rơi từ nghìn xưa, mưa rơi về nẻo mơ
Mưa đem sầu Thiên Thu đến cho ta
Mưa đi từ tuổi thơ, mưa theo cuộc tình tơ
Mưa rơi bạc đầu ai mong nhớ mưa.
Bài nhạc này nếu để ý bạn sẽ thấy có bao nhiêu câu là có bấy nhiêu chữ mưa, do đó chữ mưa chiếm ít nhất 15% tổng số chữ của bản nhạc! Vì sao vậy, vì ai ở Sài gòn rồi thì biết, mưa liên miên, giờ này qua giờ nọ, rơi lộp độp rồi mạnh bạo trên mái tôn, nước mưa tuôn tràn máng hứng nước, lênh láng lòng đường. nếu cộng thêm chữ "rơi" vào nữa thì chắc hai chữ trên chiếm ít nhất 20% số chữ, vậy mới đúng là mưa rơi kiểu Sài gòn, lênh láng từ đầu tới cuối bản nhạc!
Hãy xem tác giả viết đôi dòng về nhạc phẩm "Mưa Rơi":
"Trong thời gian đầu của cuộc tình, tôi soạn những bài xưng tụng tình yêu của chính tôi. Tôi thường đưa người yêu đi học trong khi mưa rơi trên phố xá Saigon ban chiều hay ban đêm. Là vạn cổ sầu của Ðặng Thế Phong, mưa rơi đối với tôi cũng là sầu thiên thu, nhưng còn là hạnh phúc địa đàng nữa..." (Phạm Duy - Ngàn Lời Ca)
Mưa không chỉ là một hình tượng, sự kiện, mưa còn được mô tả thật đẹp như nguồn cung cấp nước vô tận của thiên nhiên cho dòng Cửu Long để nuôi sống Miền Nam nước Việt. Và cũng như mưa, mây được hình tượng hóa thành một vải màn sô giăng lên để nuôi dưỡng những giấc mơ hiền lành và êm đẹp.
Thế rồi, nhạc sĩ đặt câu hỏi:
Mưa rơi vào lòng ta !
Mưa rơi vào tình ta !
Có hay chăng là mưa rơi vì chúng ta.
Phải chăng mưa chỉ là điều ngẫu nhiên, không liên can gì đến chúng ta, hay mưa có mục đích là mưa xảy ra là vì chúng ta, là để giúp chúng ta? Câu hỏi này coi bộ khó, vì nó mang tính triết học, nhưng dầu sao đi nữa, câu hỏi đã được bật ra, chúng ta "take it for granted", coi mưa như là "chuyện thường ngày ở huyện", nếu ngày nào đó mưa không rơi nữa thì sao???
Thì nhớ quay quắt về một thời thơ ấu tắm mưa Sài gòn chứ sao nữa! khi nơi chốn Tiểu Sài Gòn mình đang ở hầu như mỗi năm chỉ mưa khoảng mươi, mười lăm ngày là cùng!!! Không bao giờ ta nguôi yêu người ơi ! Với tôi "người ơi" ở đây còn gì khác hơn là những trận mưa hè dai dẳng, là nỗi nhớ Sài gòn xưa không bao giờ nguôi.
Sang đoạn hai,
Mưa rơi ngoài đường đêm,
đưa em về nhà em
Mưa vui mừng quấn quýt dưới chân êm
Mưa rơi lạnh trời đen,
mưa trong lòng lên men
Mưa cho lửa tình thêm chút yếu mềm.
Cái này sao tôi thấy coi bộ "đường xa ướt mưa", sao ... anh không ở lại đây .. cho đến hết cơn mưa rồi hẵng zìa???? Mà cứ mưa triền miên dzậy thì làm sao ... zìa đây ???? Cứ đọc thêm đoạn kế tiếp là biết liền, vì mưa rơi ngoài hè đêm, còn mình ở trong nhà mà, mưa trên đầu vô biên không biết bao giờ mới hết ... mưa.
Mưa rơi ngoài hè đêm, như đôi bàn tay tiên
Ru nhe nhẹ một ca khúc không tên
Mưa to nhỏ triền miên,
mưa trên đầu vô biên
Mây ấp ủ tình duyên thêm vững bền.
***
Vì cả bài nhạc xoay quanh và lặp đi lặp lại chủ đề "mưa" như vậy, theo đúng binh pháp thì nhạc cũng phải xoay quanh một trụ, chứ không được chạy lan man. Trong bài nhạc một dấu giáng này, cái trụ đó không có gì khác hơn là hợp âm Re thứ Dm, mà trong đó nốt chính là nốt chủ âm Re. Trong các bài nhạc, thường thì nhạc có khuynh hướng đi lên, sau đó đi xuống, bài này nói chung cũng không là ngoại lệ, nhưng bạn thấy câu đầu khác cái ở chỗ là nó bắt đầu từ Re, sau đó đi xuống Si và La rồi trở lên lại Re, có lẽ mục đích để theo lời ca bắt nguồn từ nghìn xưa, từ tuổi thơ, trước khi đến thời đểm hiện tại là nốt chủ âm Re trưởng.
Sau đó, nhạc tuần tự như tiến đi theo hợp âm Re thứ từ từ lên nốt Fa, nốt La, rồi đến nốt Si rồi cuối cùng trở về nốt La. Tôi nghĩ mục đích của chuyển động này là tạo cảm giác như cơn mưa dầm dề, lê thê, dâng từ từ
Cái đặc biệt trong nhạc Phạm Duy là bài nào ông cũng tìm cách làm mới lạ hơn các bài đã làm, lần này ông "để" vào một chuyển cung. Trong bài, chỗ chuyển cung đó bất chợt rơi vào giữa đoạn, khi tác giả cho hợp âm "chùng" xuống cả ba nốt Re Fa La một quãng hai (whole step) thành Do Mi b Sol, tức là giới thiệu thêm hai nốt Mi giáng và La giáng vào bài nhạc.
Cái thú vị là nhạc sĩ chỉ chuyển cung một trường canh thôi, sau đó nhạc lại trả về cung Re thứ như cũ, nhưng cũng đủ làm cho ta xốn xang, bồi hồi, hệt như khi ta hít vào mùi ẩm ướt của đất khi được mưa chợt tuôn trào.
Sau khi hát đủ hai phiên khúc, với khoảng cách giữa các nốt cố tình làm cho không lớn hơn quãng 3, nhạc sĩ đã taọ một không khí thật khác lạ bằng cách đẩy các nốt nhạc lên một bát độ, đồng thời tạo nên nhiều quãng lớn (La đến Ré: lòng ta), nghe rõ là quãng bốn hơn vì ở hẳn một bát độ cao hơn, không như ở phiên khúc, hoặc rải nhanh các nốt từ Ré xuống Re chỉ trong 4 nốt (câu: có hay chăng là ..) Đây là thủ pháp làm điệp khúc tương phản rõ nét với phiên khúc, một đằng thì nốt dưới thấp và quãng nhỏ, một đằng thì nốt cao và quãng nhảy lớn.
Cuối cùng, để tri ân và khẳng định lòng yêu thương và biết ơn thiên nhiên thông qua hình tượng mưa, nhạc sĩ cho ta đi lại từ đầu phiên khúc với gần trọn nửa đoạn đầu, chỉ thay đổi ba nốt cuối cao vút lên đến nốt Ré, có lẽ là nốt biểu tượng cho mưa trên đầu vô biên, mây giăng vải màn sô nuôi giấc mơ!
Vì trong điệp khúc cũng có phần lớn phiên khúc, như đã mô tả ở trên, khi hát xong bài ta thấy đoạn nhạc
Mưa rơi từ nghìn xưa, mưa rơi về nẻo mơ
Mưa đem sầu Thiên Thu đến cho ta
được nhắc đi nhắc lại sáu lần, vậy là mưa dầm dề rồi chứ còn gì nữa. Tuy vậy, cú chuyển cung sang Do thứ ở giữa phiên khúc đã làm người nghe không cảm thấy chán nản vì sự lặp đi lặp lại này, ngược lại làm bài nhạc tươi mát hẳn đi.
Bài viết đã khá dài, tôi cũng đã viết xuống hết các ý cần trình bày. Cảm ơn bạn đã ráng đọc bài tới lúc cuối. Hẹn gặp lại bạn trong một lần tản mạn nhạc Phạm Duy khác.
Thân mến,
Hoctro
11.18.11
http://hoctroviet.blogspot.com
Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011
Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011
Vài cảm nghĩ về "Kiếp Nào Có Yêu Nhau" Thơ Hoài Trinh Nhạc Phạm Duy
Bạn,
Tiếp tục mạch suy nghĩ về dòng nhạc Phạm Duy, bài nhạc kế tiếp tôi muốn đề cập là bài "Kiếp Nào Có Yêu Nhau", thơ của văn sĩ Minh Đức Hoài Trinh.
Tôi hỏi và được nhạc sĩ gửi tặng một số nhạc phẩm scan lại từ trước 1975, trong đó có bài này, kể cả trang đầu có bức họa thật đẹp. Mời bạn cùng xem bài thơ, nhạc với notes, và lời bài hát.
***
Kiếp Nào Có Yêu Nhau
Minh Đức Hoài Trinh
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi .
Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ .
Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở .
Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận ngàn sau
Tình xanh khong lo sợ .
Lệ nhòa trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắng
Sao cạn mình em thôi ?
Nguồn: Đặc Trưng
***
***
"Kiếp Nào Có Yêu Nhau"
Thơ Hoài Trinh
Nhạc Phạm Duy
Đừng nhìn em nữa anh ơi
Hoa xanh đã phai rồi
Hương trinh đã tan rồi
Đừng nhìn em,
đừng nhìn em nữa anh ơi
Đôi mi đã buông xuôi,
môi răn đã quên cười.
Hẳn người thôi đã quên ta
Trăng Thu gẫy đôi bờ
Chim bay xứ xa mờ.
Gặp người chăng,
gặp người chăng,
nhắn cho ta
Hoa xanh đã bơ vơ
đêm sâu gối ơ thờ.
Kiếp nào có yêu nhau
Thì xin tìm đến mai sau
Hoa xanh khi chưa nở
Tình xanh khi chưa lo sợ
Bao giờ có yêu nhau
Thì xin gạt hết thương đau
Anh đâu anh đâu rồi?
Anh đâu anh đâu rồi?
Đừng nhìn nhau nữa anh ơi
Xa nhau đã xa rồi,
quên nhau đã quên rồi
Còn nhìn chi,
còn nhìn chi nữa anh ơi
Nước mắt đã buông rơi
theo tiếng hát qua đời
Đừng nhìn nhau nữa... anh ơi!
***
Mời thưởng thức Kiếp Nào Có Yêu Nhau - trình bày: Bác Sĩ Bích Liên - Hòa âm Duy Cường
***
Khác với bài "Hoa Rụng Ven Sông" (mà tôi đã lần đầu tập phân tích nhạc Phạm Duy cách đây gần tròn sáu năm), nhạc sĩ chỉ uốn ý có sẵn cho phù hợp với giai điệu, trong bài này ta thấy nhạc sĩ cho thêm nhiều chữ, nhiều chi tiết. Từ:
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi .
thành cả một nửa của phiên khúc:
Đừng nhìn em nữa anh ơi
Hoa xanh đã phai rồi
Hương trinh đã tan rồi
Đừng nhìn em,
đừng nhìn em nữa anh ơi
Đôi mi đã buông xuôi,
môi răn đã quên cười.
Cấu trúc thơ đã được đẽo gọt lại để hợp với cấu trúc nhạc. Tôi đoán rằng nhạc sĩ đã ngân nga được cái motif "Đừng nhìn em nữa anh ơi" và cái motif cân bằng thứ hai là "Hoa xanh đã phai rồi Hương trinh đã tan rồi", và chọn nó làm sườn bài chính của nhạc khúc. Caí cấu trúc này rất logic, nó khởi đầu bằng một câu tán thán với một cung nhạc rải vút lên (appergiated) "Đừng nhìn em nữa anh ơi", rồi chứng minh ngay lời cầu khẩn đó bằng hai câu nhạc tương tự nhau là "Hoa xanh đã phai rồi" và "Hương trinh đã tan rồi". Bạn cũng nên để ý đến cái cách để một cung nhạc trên từng câu nhạc mà tiếng Anh gọi là "slur" (tôi không biết tiếng Việt gọi là gì) gợi ý ca sĩ phải hát liền lạc từng câu nhạc đó, chứ không được ngắt ra nhát gừng.
Sang phần hai của phiên khúc, ta thấy nhạc sĩ đã làm tăng kich tính của câu nhạc bằng cách kheó léo nhắc lại motif nhưng với một biến thể là thêm vào ba nốt Đừng nhìn em (Là Mi Lá) trước khi lên đến nốt Mí rồi trả lại nốt Ré. Rất phù hợp với lời nhạc có tính cách van xin, vì có ai van xin một câu rồi thôi? Bạn thử hát đoạn hai, nhưng bỏ bớt ba chữ đầu, chỉ hát "Đừng nhìn em nữa anh ơi", bạn sẽ thấy bài nhạc kém hay hẳn đi.
Vì cấu trúc nhạc đã xác định, nhạc sĩ phải điền vào hai chi tiết mới là "Đôi mi đã buông xuôi," và "môi răn đã quên cười" để làm câu nhạc đối xứng với nửa đoạn ở trên.
Đoạn phiên khúc thứ hai cũng vậy, từ:
Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ .
Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở .
Nhạc sĩ đã xắp xếp, thêm bớt chữ để đoạn trở thành
Hẳn người thôi đã quên ta
Trăng Thu gẫy đôi bờ
Chim bay xứ xa mờ.
Gặp người chăng,
gặp người chăng,
nhắn cho ta
Hoa xanh đã bơ vơ
đêm sâu gối ơ thờ.
Tiếp theo, trong điệp khúc, tiết tấu đã thay đổi từ
thành
tạo một cảm giác khang khác tuy cách dùng 4 móc đơn vẫn là cách dùng chính của bài nhạc.
Điệp khúc cũng cho thấy, đôi khi chả cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần dùng lại ý nhạc trước, vốn dĩ đã hay rồi, và lặp lại nguyên xi là ta sẽ có một câu nhạc hay. Bạn thấy trường canh sau y hệt trường canh đầu.
Sự lặp lại không chỉ có trong nhạc, mà cũng còn trong lời nhạc nữa. Bài thơ không có sự lặp lại này.
Đó, bạn thấy đó, phổ từ thơ thành nhạc khó lắm chứ đâu phải là thấy một bài thơ hay, rồi thêm nốt vào, ê a là xong bài nhạc, như tôi đã và đang sampling hằng hà sa số trên thế giới ảo này?
Hẹn bạn kỳ tản mạn sau.
Hoctro
11.15.2011
Tiếp tục mạch suy nghĩ về dòng nhạc Phạm Duy, bài nhạc kế tiếp tôi muốn đề cập là bài "Kiếp Nào Có Yêu Nhau", thơ của văn sĩ Minh Đức Hoài Trinh.
Tôi hỏi và được nhạc sĩ gửi tặng một số nhạc phẩm scan lại từ trước 1975, trong đó có bài này, kể cả trang đầu có bức họa thật đẹp. Mời bạn cùng xem bài thơ, nhạc với notes, và lời bài hát.
***
Kiếp Nào Có Yêu Nhau
Minh Đức Hoài Trinh
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi .
Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ .
Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở .
Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận ngàn sau
Tình xanh khong lo sợ .
Lệ nhòa trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắng
Sao cạn mình em thôi ?
Nguồn: Đặc Trưng
***
***
"Kiếp Nào Có Yêu Nhau"
Thơ Hoài Trinh
Nhạc Phạm Duy
Đừng nhìn em nữa anh ơi
Hoa xanh đã phai rồi
Hương trinh đã tan rồi
Đừng nhìn em,
đừng nhìn em nữa anh ơi
Đôi mi đã buông xuôi,
môi răn đã quên cười.
Hẳn người thôi đã quên ta
Trăng Thu gẫy đôi bờ
Chim bay xứ xa mờ.
Gặp người chăng,
gặp người chăng,
nhắn cho ta
Hoa xanh đã bơ vơ
đêm sâu gối ơ thờ.
Kiếp nào có yêu nhau
Thì xin tìm đến mai sau
Hoa xanh khi chưa nở
Tình xanh khi chưa lo sợ
Bao giờ có yêu nhau
Thì xin gạt hết thương đau
Anh đâu anh đâu rồi?
Anh đâu anh đâu rồi?
Đừng nhìn nhau nữa anh ơi
Xa nhau đã xa rồi,
quên nhau đã quên rồi
Còn nhìn chi,
còn nhìn chi nữa anh ơi
Nước mắt đã buông rơi
theo tiếng hát qua đời
Đừng nhìn nhau nữa... anh ơi!
***
Mời thưởng thức Kiếp Nào Có Yêu Nhau - trình bày: Bác Sĩ Bích Liên - Hòa âm Duy Cường
***
Khác với bài "Hoa Rụng Ven Sông" (mà tôi đã lần đầu tập phân tích nhạc Phạm Duy cách đây gần tròn sáu năm), nhạc sĩ chỉ uốn ý có sẵn cho phù hợp với giai điệu, trong bài này ta thấy nhạc sĩ cho thêm nhiều chữ, nhiều chi tiết. Từ:
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi .
thành cả một nửa của phiên khúc:
Đừng nhìn em nữa anh ơi
Hoa xanh đã phai rồi
Hương trinh đã tan rồi
Đừng nhìn em,
đừng nhìn em nữa anh ơi
Đôi mi đã buông xuôi,
môi răn đã quên cười.
Cấu trúc thơ đã được đẽo gọt lại để hợp với cấu trúc nhạc. Tôi đoán rằng nhạc sĩ đã ngân nga được cái motif "Đừng nhìn em nữa anh ơi" và cái motif cân bằng thứ hai là "Hoa xanh đã phai rồi Hương trinh đã tan rồi", và chọn nó làm sườn bài chính của nhạc khúc. Caí cấu trúc này rất logic, nó khởi đầu bằng một câu tán thán với một cung nhạc rải vút lên (appergiated) "Đừng nhìn em nữa anh ơi", rồi chứng minh ngay lời cầu khẩn đó bằng hai câu nhạc tương tự nhau là "Hoa xanh đã phai rồi" và "Hương trinh đã tan rồi". Bạn cũng nên để ý đến cái cách để một cung nhạc trên từng câu nhạc mà tiếng Anh gọi là "slur" (tôi không biết tiếng Việt gọi là gì) gợi ý ca sĩ phải hát liền lạc từng câu nhạc đó, chứ không được ngắt ra nhát gừng.
Sang phần hai của phiên khúc, ta thấy nhạc sĩ đã làm tăng kich tính của câu nhạc bằng cách kheó léo nhắc lại motif nhưng với một biến thể là thêm vào ba nốt Đừng nhìn em (Là Mi Lá) trước khi lên đến nốt Mí rồi trả lại nốt Ré. Rất phù hợp với lời nhạc có tính cách van xin, vì có ai van xin một câu rồi thôi? Bạn thử hát đoạn hai, nhưng bỏ bớt ba chữ đầu, chỉ hát "Đừng nhìn em nữa anh ơi", bạn sẽ thấy bài nhạc kém hay hẳn đi.
Vì cấu trúc nhạc đã xác định, nhạc sĩ phải điền vào hai chi tiết mới là "Đôi mi đã buông xuôi," và "môi răn đã quên cười" để làm câu nhạc đối xứng với nửa đoạn ở trên.
Đoạn phiên khúc thứ hai cũng vậy, từ:
Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ .
Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở .
Nhạc sĩ đã xắp xếp, thêm bớt chữ để đoạn trở thành
Hẳn người thôi đã quên ta
Trăng Thu gẫy đôi bờ
Chim bay xứ xa mờ.
Gặp người chăng,
gặp người chăng,
nhắn cho ta
Hoa xanh đã bơ vơ
đêm sâu gối ơ thờ.
Tiếp theo, trong điệp khúc, tiết tấu đã thay đổi từ
thành
tạo một cảm giác khang khác tuy cách dùng 4 móc đơn vẫn là cách dùng chính của bài nhạc.
Điệp khúc cũng cho thấy, đôi khi chả cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần dùng lại ý nhạc trước, vốn dĩ đã hay rồi, và lặp lại nguyên xi là ta sẽ có một câu nhạc hay. Bạn thấy trường canh sau y hệt trường canh đầu.
Sự lặp lại không chỉ có trong nhạc, mà cũng còn trong lời nhạc nữa. Bài thơ không có sự lặp lại này.
Đó, bạn thấy đó, phổ từ thơ thành nhạc khó lắm chứ đâu phải là thấy một bài thơ hay, rồi thêm nốt vào, ê a là xong bài nhạc, như tôi đã và đang sampling hằng hà sa số trên thế giới ảo này?
Hẹn bạn kỳ tản mạn sau.
Hoctro
11.15.2011
Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011
Vài cảm nghĩ về nhạc phẩm "Rong Ca 1 - Người Tình Già Trên Ðầu Non" của ns Phạm Duy
Bạn,
Lang thang trên mạng, suy nghĩ về thân phận mong manh của con người, tôi dừng lại trước một bài hát mà tôi luôn ngưỡng mộ, nhưng đã không bỏ vào trong trang Phạm Duy - Những Tình Khúc Của Một Đời Người do chính tôi làm HTML và đăng trên trang phamduy.com circa 2004.
Bài này là bài đầu tiên cùa mười bài Rong Ca, mà tôi đã mua CD khoảng năm 1999-2000, khi chưa được tiếp xúc làm quen với anh Cường và Bác Duy.
Rong Ca 1
(Cựu Kim Sơn-Tháng Giêng 88)
Người tình già trên đầu non
Tuyết đã tan trên vai mỏi mòn
Giữa đám mây xanh xao chập chờn
Nhìn mặt trời thoi thóp hoàng hôn
Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
ÐIỆP KHÚC
'' Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Người tình già nghe lời kêu
Lững thững đi trên con đường chiều
Xuống lũng sâu, leo qua ngọn đèo
Về một miền phơn phớt cỏ nâu
Người tình còn nhớ tuổi son
Cúi xuống hôn bông hoa thật gần
Nghe suối vẫn reo trong hang rì rầm
Người tưởng nghe tiếng em thì thầm...
ÐIỆP KHÚC
'' Ðợi người tình đã từ lâu
Vẫn khát khao... nhau ''
Người từng là nắng mùa Xuân
Ðã dắt em đi trên đường trần
Ðã vuốt ve em trong Hạ mềm
Rồi lạnh lùng Thu đến... lìa em
Người trở thành cây mùa Ðông
Lá úa rơi vun cao cội nguồn
Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn
ÐIỆP KHÚC
Người tình vào cuộc tử sinh
Sống chết lung... linh.
Thành người tình đang trẻ ngây
Sẽ đứng lên mê say từng ngày
Cất bước Xuân đi qua Hạ dài,
Người hẹn người leo thế kỷ chơi
Một đời người trong tầm tay
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy
Chẳng vì Thu với Ðông, ngần ngại
ÐIỆP KHÚC
Và người tình ngoảnh về non
Hát khúc Xuân... sang.
CODA
Rồi hẹn rằng sẽ về thăm
Lúc đã trăm... năm
Và người tình sẽ từ khơi
Xuống núi vui... chơi
Rồi lại từng thế kỷ sau
Cứ hoá sinh... theo.
***
Người tình già trên đầu non
Tuyết đã tan trên vai mỏi mòn
Giữa đám mây xanh xao chập chờn
Nhìn mặt trời thoi thóp hoàng hôn
Chỉ với bốn dòng, ns Phạm Duy đã mô tả rất tài tình một khung cảnh bao la vời vợi, của một người tình già đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn về phương trời xa, nơi ánh dương đang lụi tàn, hệt như đời mình sắp đi vào chung cuộc. Nơi ta đứng cô đơn quá, vì chỉ có ta với ta mà thôi, ân oán giang hồ, vinh nhục cũng đã nhiều, hiểu ta cũng chẳng có ai khác, ngoài ánh dương cũng đang lụi tàn, thoi thóp, hoặc đám mây xanh xao chập chờn ...
Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
Cô đơn quá, cả ba câu tiếp theo cũng vẫn cái mênh mông, mê mê tỉnh tỉnh giữa sống và chết, mộng và thực đó, thì ở câu cuối người tình già chợt thấy lóe lên một niềm hy vọng: Em. Em ở đây thật có nhiều nghĩa: người vợ, những người tình cũ, âm nhạc và nàng Thơ, cuộc đời với những vinh nhục, followers/(likes:-) ... tất cả quyện lấy nhau tạo một niềm hy vọng nơi người tình già.
' Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Đấy, các followers hỏi người tình già có còn nhớ đến họ chăng, nàng thơ năm xưa hỏi ông có còn nhớ đến "vạt tóc nâu xưa, từng cánh hoa khô" hay không, và Chị Hằng thì hỏi thăm Chú Cuội vẫn còn quên đường về dương gian hay không?
Ánh trăng vàng
Bên người đẹp yêu chồng
Khúc Nghê Thường
Quên đường về dương gian (Chú Cuội - Phạm Duy)
Đoạn lời nhạc tiếp theo là một tiếp nối của Cỏ Hồng khi xưa:
Em ơi ! Ðây con đồi dài,
như bao nhiêu mộng đời
Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương. (Cỏ Hồng - Phạm Duy)
Cũng với tâm thức "rũ áo nơi đô thành" ấy, lần này người tình già đã
... nghe lời kêu
Lững thững đi trên con đường chiều
Xuống lũng sâu, leo qua ngọn đèo
Về một miền phơn phớt cỏ nâu
Người tình còn nhớ tuổi son
Cúi xuống hôn bông hoa thật gần
Nghe suối vẫn reo trong hang rì rầm
Người tưởng nghe tiếng em thì thầm...
Ta với đời vẫn còn nợ nhau nhiều đấy chứ, dẫu tạ ơn đời bao nhiêu vẫn chưa đủ.Vậy nên chăng ta vẫn còn khát khao nhau?
'' Ðợi người tình đã từ lâu
Vẫn khát khao... nhau ''
Tôi vẫn thường khâm phục những nhạc sĩ viết trọn bốn mùa trong một bài hát, một đoạn hát, hay một concerto, nhưng tôi vẫn khâm phục cách viết của ns Phạm Duy nhất, khi bốn mùa được gói trọn trong một phiên khúc, cùng ẩn tàng thật nhiều ý nghĩa:
Người từng là nắng mùa Xuân
Ðã dắt em đi trên đường trần
Ðã vuốt ve em trong Hạ mềm
Rồi lạnh lùng Thu đến... lìa em
Người trở thành cây mùa Ðông
Lá úa rơi vun cao cội nguồn
Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn
Trong cái chết, dậy lên Sự Sống mãnh liệt của những nụ hoa nở tràn, hệt như trong bài diễn văn của Steve Jobs: "bởi chưng Sự chết là sáng chế tuyệt vời, độc nhất vô nhị của Sự sống. Nó là tác nhân làm thay đổi Sự Sinh Tồn. Nó dẹp bỏ đi những gì cũ kỹ để dọn chỗ cho cái mới tiếp vào." Giời ạ! Nhìn qua bên phải bên trái, chỗ nào cũng có tí Thiền, thế lày là thế lào?
Vâng, theo luật tử sinh, luân hồi thì ai cũng sẽ thành một kiếp sống khác, cỏ cây hay thú vật, và lại một "bốn mùa" thật tuyệt diệu khác nữa của nhạc sĩ, kể cả vòng kim cô luân hồi đã báo trước với "Hát khúc Xuân... sang" ở cuối câu.
Thành người tình đang trẻ ngây
Sẽ đứng lên mê say từng ngày
Cất bước Xuân đi qua Hạ dài,
Người hẹn người leo thế kỷ chơi
Một đời người trong tầm tay
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy
Chẳng vì Thu với Ðông, ngần ngại
...
Và người tình ngoảnh về non
Hát khúc Xuân... sang.
Từ cõi khơi chừng, một chữ làm nên một cuộc đối thoại âm nhạc hy hữu, nhạc sĩ Phạm Duy cố gắng hứa với đời rằng sẽ thỉnh thoảng về thăm,
Rồi hẹn rằng sẽ về thăm
Lúc đã trăm... năm
Và người tình sẽ từ khơi
Xuống núi vui... chơi
Rồi lại từng thế kỷ sau
Cứ hoá sinh... theo.
Trong cả bài nhạc, duy nhất chỗ này theo tôi là chỗ hơi gượng ép, tuy rất phóng khoáng. Tôi cảm thấy bài nhạc sẽ hay hơn nếu người tình già đừng hứa như vậy. Kết có hậu quá. Tôi mà viết đoạn đó, tôi sẽ cho người tình già đi chơi những cõi khác như Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc Châu luôn, thiếu gì những chỗ khác để thăm, và khỏi thèm nghe những lời đường mật rủ rê về thăm chốn cũ. Hóa Sinh thì trời bắt đi đâu phải đi đó, chứ đâu có quyền chọn, quyền hứa :-) Nhưng tôi đâu phải là người tình già? Nên tôi cũng không thể trách người tình già, tôi chỉ biết tạ ơn đời, tạ ơn người tình già đã cho tôi biết một dòng nhạc kiệt xuất, để tôi có thể ngân nga trong trí tưởng mỗi khi chiêm nghiệm về cuộc sống.
Hẹn bạn kỳ tản mạn sau.
Hoctro
http://hoctroviet.blogspot.com/
11.13.11
Lang thang trên mạng, suy nghĩ về thân phận mong manh của con người, tôi dừng lại trước một bài hát mà tôi luôn ngưỡng mộ, nhưng đã không bỏ vào trong trang Phạm Duy - Những Tình Khúc Của Một Đời Người do chính tôi làm HTML và đăng trên trang phamduy.com circa 2004.
Bài này là bài đầu tiên cùa mười bài Rong Ca, mà tôi đã mua CD khoảng năm 1999-2000, khi chưa được tiếp xúc làm quen với anh Cường và Bác Duy.
Rong Ca 1
Người Tình Già Trên Ðầu Non
(Hoá Sinh)
(Cựu Kim Sơn-Tháng Giêng 88)
Người tình già trên đầu non
Tuyết đã tan trên vai mỏi mòn
Giữa đám mây xanh xao chập chờn
Nhìn mặt trời thoi thóp hoàng hôn
Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
ÐIỆP KHÚC
'' Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Người tình già nghe lời kêu
Lững thững đi trên con đường chiều
Xuống lũng sâu, leo qua ngọn đèo
Về một miền phơn phớt cỏ nâu
Người tình còn nhớ tuổi son
Cúi xuống hôn bông hoa thật gần
Nghe suối vẫn reo trong hang rì rầm
Người tưởng nghe tiếng em thì thầm...
ÐIỆP KHÚC
'' Ðợi người tình đã từ lâu
Vẫn khát khao... nhau ''
Người từng là nắng mùa Xuân
Ðã dắt em đi trên đường trần
Ðã vuốt ve em trong Hạ mềm
Rồi lạnh lùng Thu đến... lìa em
Người trở thành cây mùa Ðông
Lá úa rơi vun cao cội nguồn
Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn
ÐIỆP KHÚC
Người tình vào cuộc tử sinh
Sống chết lung... linh.
Thành người tình đang trẻ ngây
Sẽ đứng lên mê say từng ngày
Cất bước Xuân đi qua Hạ dài,
Người hẹn người leo thế kỷ chơi
Một đời người trong tầm tay
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy
Chẳng vì Thu với Ðông, ngần ngại
ÐIỆP KHÚC
Và người tình ngoảnh về non
Hát khúc Xuân... sang.
CODA
Rồi hẹn rằng sẽ về thăm
Lúc đã trăm... năm
Và người tình sẽ từ khơi
Xuống núi vui... chơi
Rồi lại từng thế kỷ sau
Cứ hoá sinh... theo.
***
Người tình già trên đầu non
Tuyết đã tan trên vai mỏi mòn
Giữa đám mây xanh xao chập chờn
Nhìn mặt trời thoi thóp hoàng hôn
Chỉ với bốn dòng, ns Phạm Duy đã mô tả rất tài tình một khung cảnh bao la vời vợi, của một người tình già đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn về phương trời xa, nơi ánh dương đang lụi tàn, hệt như đời mình sắp đi vào chung cuộc. Nơi ta đứng cô đơn quá, vì chỉ có ta với ta mà thôi, ân oán giang hồ, vinh nhục cũng đã nhiều, hiểu ta cũng chẳng có ai khác, ngoài ánh dương cũng đang lụi tàn, thoi thóp, hoặc đám mây xanh xao chập chờn ...
Người tình già trên đỉnh khơi
Muốn lãng quên trăm năm một đời
Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi
Người chợt nghe tiếng em chờ đợi.
Cô đơn quá, cả ba câu tiếp theo cũng vẫn cái mênh mông, mê mê tỉnh tỉnh giữa sống và chết, mộng và thực đó, thì ở câu cuối người tình già chợt thấy lóe lên một niềm hy vọng: Em. Em ở đây thật có nhiều nghĩa: người vợ, những người tình cũ, âm nhạc và nàng Thơ, cuộc đời với những vinh nhục, followers/(likes:-) ... tất cả quyện lấy nhau tạo một niềm hy vọng nơi người tình già.
' Người tình già trong lẻ loi
Có nhớ thương.... ai ? ''
Đấy, các followers hỏi người tình già có còn nhớ đến họ chăng, nàng thơ năm xưa hỏi ông có còn nhớ đến "vạt tóc nâu xưa, từng cánh hoa khô" hay không, và Chị Hằng thì hỏi thăm Chú Cuội vẫn còn quên đường về dương gian hay không?
Ánh trăng vàng
Bên người đẹp yêu chồng
Khúc Nghê Thường
Quên đường về dương gian (Chú Cuội - Phạm Duy)
Đoạn lời nhạc tiếp theo là một tiếp nối của Cỏ Hồng khi xưa:
Em ơi ! Ðây con đồi dài,
như bao nhiêu mộng đời
Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương. (Cỏ Hồng - Phạm Duy)
Cũng với tâm thức "rũ áo nơi đô thành" ấy, lần này người tình già đã
... nghe lời kêu
Lững thững đi trên con đường chiều
Xuống lũng sâu, leo qua ngọn đèo
Về một miền phơn phớt cỏ nâu
Người tình còn nhớ tuổi son
Cúi xuống hôn bông hoa thật gần
Nghe suối vẫn reo trong hang rì rầm
Người tưởng nghe tiếng em thì thầm...
Ta với đời vẫn còn nợ nhau nhiều đấy chứ, dẫu tạ ơn đời bao nhiêu vẫn chưa đủ.Vậy nên chăng ta vẫn còn khát khao nhau?
'' Ðợi người tình đã từ lâu
Vẫn khát khao... nhau ''
Tôi vẫn thường khâm phục những nhạc sĩ viết trọn bốn mùa trong một bài hát, một đoạn hát, hay một concerto, nhưng tôi vẫn khâm phục cách viết của ns Phạm Duy nhất, khi bốn mùa được gói trọn trong một phiên khúc, cùng ẩn tàng thật nhiều ý nghĩa:
Người từng là nắng mùa Xuân
Ðã dắt em đi trên đường trần
Ðã vuốt ve em trong Hạ mềm
Rồi lạnh lùng Thu đến... lìa em
Người trở thành cây mùa Ðông
Lá úa rơi vun cao cội nguồn
Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn
Trong cái chết, dậy lên Sự Sống mãnh liệt của những nụ hoa nở tràn, hệt như trong bài diễn văn của Steve Jobs: "bởi chưng Sự chết là sáng chế tuyệt vời, độc nhất vô nhị của Sự sống. Nó là tác nhân làm thay đổi Sự Sinh Tồn. Nó dẹp bỏ đi những gì cũ kỹ để dọn chỗ cho cái mới tiếp vào." Giời ạ! Nhìn qua bên phải bên trái, chỗ nào cũng có tí Thiền, thế lày là thế lào?
Vâng, theo luật tử sinh, luân hồi thì ai cũng sẽ thành một kiếp sống khác, cỏ cây hay thú vật, và lại một "bốn mùa" thật tuyệt diệu khác nữa của nhạc sĩ, kể cả vòng kim cô luân hồi đã báo trước với "Hát khúc Xuân... sang" ở cuối câu.
Thành người tình đang trẻ ngây
Sẽ đứng lên mê say từng ngày
Cất bước Xuân đi qua Hạ dài,
Người hẹn người leo thế kỷ chơi
Một đời người trong tầm tay
Sống với nhau hơn ba vạn ngày
Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy
Chẳng vì Thu với Ðông, ngần ngại
...
Và người tình ngoảnh về non
Hát khúc Xuân... sang.
Từ cõi khơi chừng, một chữ làm nên một cuộc đối thoại âm nhạc hy hữu, nhạc sĩ Phạm Duy cố gắng hứa với đời rằng sẽ thỉnh thoảng về thăm,
Rồi hẹn rằng sẽ về thăm
Lúc đã trăm... năm
Và người tình sẽ từ khơi
Xuống núi vui... chơi
Rồi lại từng thế kỷ sau
Cứ hoá sinh... theo.
Trong cả bài nhạc, duy nhất chỗ này theo tôi là chỗ hơi gượng ép, tuy rất phóng khoáng. Tôi cảm thấy bài nhạc sẽ hay hơn nếu người tình già đừng hứa như vậy. Kết có hậu quá. Tôi mà viết đoạn đó, tôi sẽ cho người tình già đi chơi những cõi khác như Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc Châu luôn, thiếu gì những chỗ khác để thăm, và khỏi thèm nghe những lời đường mật rủ rê về thăm chốn cũ. Hóa Sinh thì trời bắt đi đâu phải đi đó, chứ đâu có quyền chọn, quyền hứa :-) Nhưng tôi đâu phải là người tình già? Nên tôi cũng không thể trách người tình già, tôi chỉ biết tạ ơn đời, tạ ơn người tình già đã cho tôi biết một dòng nhạc kiệt xuất, để tôi có thể ngân nga trong trí tưởng mỗi khi chiêm nghiệm về cuộc sống.
Hẹn bạn kỳ tản mạn sau.
Hoctro
http://hoctroviet.blogspot.com/
11.13.11
Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011
Vài suy nghĩ về "Steve Jobs", sách của Walter Isaacson
Bạn,
Cuối cùng thì tôi cũng đọc xong từ cover tới cover quyển "Steve Jobs" dài gần 600 trang, sách có nhiều điều thật thú vị. Steve thật là một người "charismatic", có một cá tính thật lạ kỳ, đúng là một nhân vật có một không hai.
Sách có nói về sự nuối tiếc của Steve đã không làm quyết định đúng đắn là mổ ngay sau khi tìm thấy cancer ở tụy tạng, mà chờ tới 9 tháng sau, khi đó thì các tế bào ung thư đã lan ra ở các vùng lân cận. Cùng cái cách suy nghĩ là không cho mở các thiết bị như iPod, iPad, v.v. Steve ngần ngại tới 9 tháng và không cho "mở" cơ thể mình ra để làm phẫu thuật. Thật là tự hại mình.
Trong lúc đọc sách thì tôi cũng hay "query" google để tìm bài viết hay, thì thấy có bài viết này: The Tweaker The real genius of Steve Jobs by Malcolm Gladwell. Đại loại là bài viết nói là Steve chỉ có giỏi ở chỗ biết thêm thắt, chế biến từ các thứ có sẵn rồi cải tiến nó thành tuyệt hảo.
Theo thiển ý, bài viết đó quá đáng. Nếu có hai điều làm tôi phục Steve nhất, thì thứ nhất là ở chỗ Steve đã hoàn toàn sáng tạo ra công ty Apple từ home garage với người bạn Wozniak. Trong khi Woz chỉ nghĩ đến chuyện cho software free, thì Steve nghĩ đến chuyện đóng gói và bán kiếm lời. Điều thứ hai làm tôi khâm phục là Steve đã trở về (sau khi bị giáng chức), và vực Apple dậy từ bờ vực phá sản, trở thành hãng software+hardware lớn nhất thế giới, vượt qua cả Microsoft. Bạn có biết là 15 năm từ khi Steve về lại Apple, Steve chỉ lấy 1$ tiền lương mỗi năm? http://money.cnn.com/galleries/2011/technology/1111/gallery.1_dollar_tech_executives/ . Bẩy tỉ Mỷ kim Steve có là do bán Pixar cho Disney, mà Pixar cũng là do Steve sáng tạo hoàn toàn, khi mua lại công ty nhỏ chuyên làm hardware và software cho computer graphics, chứ lúc đó chưa làm phim hoạt hình.
Tôi có một lý thuyết sau: vì Steve coi Apple như đứa con tinh thần lớn lao nhất của mình, tới khi gần qua đời mà vẫn lo tạo khu building mới cho Apple từng chi tiết nhỏ, nên chúng ta có thể nói Steve là một nhà sáng tạo tuyệt vời nhất, vì đã tạo không gian và con người để sáng tạo những đồ dùng iPad, iPhone, v.v. cho thế hệ này và các thế hệ nhân viên tiếp nối. Vì nghĩ là đời sống còn dài, ông không dành nhiều thời gian cho việc làm từ thiện như Bill Gates, thay vào đó ông chỉ chăm chút cho Apple của ông thôi. Thật buồn là Ông đã nửa đường gãy gánh, nếu không chúng ta sẽ còn thấy và hưởng những hướng đi và phát minh dưới tài điều khiển của ông ra sao. Một người chỉ nhận $1 và ít bonus, không như các CEO khác chỉ lo kiếm bonus làm giàu lẹ, không thể nào là người khắt khe về tiền bạc và thiếu tình nhân ái được. Theo như tin tôi đọc trên web, hãng Apple dưới sự quản trị của Tim Cook, đã tăng mức tối đa lên 10000$, tặng từ thiện dưới hình thức "matching" đóng góp của nhân viên. Thí dụ tôi là nhân viên Apple và đóng từ thiện 10000$, thì Apple sẽ bỏ vào 10000$ trong quỹ đó cho bạn. (Đây cũng là cách tôi đóng từ thiện hàng năm qua United Way, nhưng hãng tôi chỉ match 50% thôi, ví dụ tôi đóng 100$ thì hãng cho thêm 50$. Tôi khoái cách này, vì tự nhiên có thêm tiền đóng góp cho quỹ mình thích.)
Wow, trước khi xem sách tôi chẳng biết nhiều về Steve, còn bây giờ tôi thấy tôi học thêm được nhiều điều quá. Quyển sách rất trung thực trong cách mô tả tính cách của Steve, đầy đủ giận ghét, mưu toan, tình cảm,v.v thật là một cuốn sách đáng được xem đi xem lại.
Hoctro
11.12.11
Cuối cùng thì tôi cũng đọc xong từ cover tới cover quyển "Steve Jobs" dài gần 600 trang, sách có nhiều điều thật thú vị. Steve thật là một người "charismatic", có một cá tính thật lạ kỳ, đúng là một nhân vật có một không hai.
Sách có nói về sự nuối tiếc của Steve đã không làm quyết định đúng đắn là mổ ngay sau khi tìm thấy cancer ở tụy tạng, mà chờ tới 9 tháng sau, khi đó thì các tế bào ung thư đã lan ra ở các vùng lân cận. Cùng cái cách suy nghĩ là không cho mở các thiết bị như iPod, iPad, v.v. Steve ngần ngại tới 9 tháng và không cho "mở" cơ thể mình ra để làm phẫu thuật. Thật là tự hại mình.
Trong lúc đọc sách thì tôi cũng hay "query" google để tìm bài viết hay, thì thấy có bài viết này: The Tweaker The real genius of Steve Jobs by Malcolm Gladwell. Đại loại là bài viết nói là Steve chỉ có giỏi ở chỗ biết thêm thắt, chế biến từ các thứ có sẵn rồi cải tiến nó thành tuyệt hảo.
Theo thiển ý, bài viết đó quá đáng. Nếu có hai điều làm tôi phục Steve nhất, thì thứ nhất là ở chỗ Steve đã hoàn toàn sáng tạo ra công ty Apple từ home garage với người bạn Wozniak. Trong khi Woz chỉ nghĩ đến chuyện cho software free, thì Steve nghĩ đến chuyện đóng gói và bán kiếm lời. Điều thứ hai làm tôi khâm phục là Steve đã trở về (sau khi bị giáng chức), và vực Apple dậy từ bờ vực phá sản, trở thành hãng software+hardware lớn nhất thế giới, vượt qua cả Microsoft. Bạn có biết là 15 năm từ khi Steve về lại Apple, Steve chỉ lấy 1$ tiền lương mỗi năm? http://money.cnn.com/galleries/2011/technology/1111/gallery.1_dollar_tech_executives/ . Bẩy tỉ Mỷ kim Steve có là do bán Pixar cho Disney, mà Pixar cũng là do Steve sáng tạo hoàn toàn, khi mua lại công ty nhỏ chuyên làm hardware và software cho computer graphics, chứ lúc đó chưa làm phim hoạt hình.
Tôi có một lý thuyết sau: vì Steve coi Apple như đứa con tinh thần lớn lao nhất của mình, tới khi gần qua đời mà vẫn lo tạo khu building mới cho Apple từng chi tiết nhỏ, nên chúng ta có thể nói Steve là một nhà sáng tạo tuyệt vời nhất, vì đã tạo không gian và con người để sáng tạo những đồ dùng iPad, iPhone, v.v. cho thế hệ này và các thế hệ nhân viên tiếp nối. Vì nghĩ là đời sống còn dài, ông không dành nhiều thời gian cho việc làm từ thiện như Bill Gates, thay vào đó ông chỉ chăm chút cho Apple của ông thôi. Thật buồn là Ông đã nửa đường gãy gánh, nếu không chúng ta sẽ còn thấy và hưởng những hướng đi và phát minh dưới tài điều khiển của ông ra sao. Một người chỉ nhận $1 và ít bonus, không như các CEO khác chỉ lo kiếm bonus làm giàu lẹ, không thể nào là người khắt khe về tiền bạc và thiếu tình nhân ái được. Theo như tin tôi đọc trên web, hãng Apple dưới sự quản trị của Tim Cook, đã tăng mức tối đa lên 10000$, tặng từ thiện dưới hình thức "matching" đóng góp của nhân viên. Thí dụ tôi là nhân viên Apple và đóng từ thiện 10000$, thì Apple sẽ bỏ vào 10000$ trong quỹ đó cho bạn. (Đây cũng là cách tôi đóng từ thiện hàng năm qua United Way, nhưng hãng tôi chỉ match 50% thôi, ví dụ tôi đóng 100$ thì hãng cho thêm 50$. Tôi khoái cách này, vì tự nhiên có thêm tiền đóng góp cho quỹ mình thích.)
Wow, trước khi xem sách tôi chẳng biết nhiều về Steve, còn bây giờ tôi thấy tôi học thêm được nhiều điều quá. Quyển sách rất trung thực trong cách mô tả tính cách của Steve, đầy đủ giận ghét, mưu toan, tình cảm,v.v thật là một cuốn sách đáng được xem đi xem lại.
Hoctro
11.12.11
Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011
11.11.11 - Vài cảm nhận nhỏ về bài "Cho Nhau"
Tôi post vội một post nhanh trước khi đi làm. hôm nay thật là ngày đặc biệt, 100 năm mới có một lần: sáu con số một, lần trước là 11.11.1911.
Have a great day!
***
***
Cho nhau chẳng tiếc gì nhau
Cho nhau gửi đã từ lâu
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Ðưa tuổi thơ đến về đâu ?
Cho nhau nào có gì đâu !
Cho nhau dù có là bao
Cho nhau cho phút yêu đương lần đầu
Cho rất luôn luôn cuộc sầu
Cho tình cho cả niềm đau.
Cho nhau làn tóc làn tơ
Cho nhau cả mắt trời cho
Cho nhau tiếng khóc hay câu vui đùa
Cho chiếc nôi cho nấm mồ
Cho rồi xin lại tự do.
Cho nhau ngòi bút cùn trơ
Cho nhau đàn đứt đường tơ
Cho nhau cho những câu thơ tàn mùa
Cho nốt đêm mơ về già
Cho cả nhan sắc Nàng Thơ.
Cho nhau tình nghĩa đỏ đen
Cho nhau thù oán hờn ghen
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.
Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !
****
Trước và sau đợt tình khúc tìm nhau, dìu nhau, kiếp nào có yêu nhau, đừng xa nhau... tôi còn soạn thêm dăm ba bài hát trước khi chúng tôi xa nhau. Trước hết là bài CHO NHAU. Trong bài này tôi muốn được dâng cho người yêu tất cả, không thiếu một thứ gì, chỉ xin giữ lại một điều: đó là sự tự do cho nhau. (Nhạc Sĩ Phạm Duy)
Trích từ Phạm Duy Tổng Quát - Chương Tiếp Tục Ði Tiếp Tục Yêu
***
Bài nhạc này là một bài được xếp vào loại nhạc tình theo như lời tác giả, nhưng khi đọc kỹ tôi thấy nó áp dụng cho tất cả mọi thứ tình cảm trên đời này. Tình yêu thương Bố Mẹ, người vợ hiền và con cái, thương anh em trong nhà cũng như bạn bè, đồng loại, tình thương thiên nhiên, với một tấm lòng bao dung, yêu mà không cần được yêu lại. Thật ra mà nói, lời nhạc của bài này thật nhẹ nhàng mà cũng thật thâm trầm, mỗi chi tiết đi từ cái khởi đầu đến cái tận cùng: Cho chiếc nôi cho nấm mồ. Và tiếp theo là một nghịch lý: Cho rồi xin lại tự do. Trước đó, phải kể đến một khởi thủy đến tận cùng khác:
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Ðưa tuổi thơ đến về đâu ?
Cho nhau, cũng là một lời căn dặn chỉ cho nhau tình nghĩa, chứ chẳng nên cho bạc tiền, vì nó sẽ kéo theo cả một trùng trùng bể khổ:
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.
Rồi sau rốt:
Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !
Tại sao tôi đã cho những người ở lại cả mảnh đất Mẹ để dứt lòng ra đi, mà hai chục năm sau vẫn còn vương vấn với những dòng chữ Việt, những lời nhạc Việt, với suy nghĩ và cảm tính Việt, trong khi hằng ngày thì nói và viết bằng Anh ngữ, chỉ trừ khi thỉnh thoảng tán dóc với đồng nghiệp người Việt ngồi gần bên? Tại sao tôi đã dứt tay chia đôi đường, thậm chí không muốn trở về vì Sài thành chẳng còn gì như năm xưa, trước Nhà Hát Thành Phố thì có hai bà tây ngực trần, Givral thì đã bị đóng cửa, v.v. và v.v. ? Có lẽ là vì tôi còn quá sợ hãi vì những gì đã xảy ra cho gia đình tôi, bên nội thì di tản, bên ngoại thì tù cải tạo, v.v và v.v. Tôi vẫn còn hãi sợ vì sự cho lại của họ.
Nhưng ... Đã cho rồi, sao vẫn còn vương? chắc tôi còn tự hỏi câu đó dài dài ...
Chúc bạn một cuối tuần vui vẻ.
hoctro
11.11.11
Have a great day!
***
***
CHO NHAU
Cho nhau chẳng tiếc gì nhau
Cho nhau gửi đã từ lâu
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Ðưa tuổi thơ đến về đâu ?
Cho nhau nào có gì đâu !
Cho nhau dù có là bao
Cho nhau cho phút yêu đương lần đầu
Cho rất luôn luôn cuộc sầu
Cho tình cho cả niềm đau.
Cho nhau làn tóc làn tơ
Cho nhau cả mắt trời cho
Cho nhau tiếng khóc hay câu vui đùa
Cho chiếc nôi cho nấm mồ
Cho rồi xin lại tự do.
Cho nhau ngòi bút cùn trơ
Cho nhau đàn đứt đường tơ
Cho nhau cho những câu thơ tàn mùa
Cho nốt đêm mơ về già
Cho cả nhan sắc Nàng Thơ.
Cho nhau tình nghĩa đỏ đen
Cho nhau thù oán hờn ghen
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.
Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !
****
Trước và sau đợt tình khúc tìm nhau, dìu nhau, kiếp nào có yêu nhau, đừng xa nhau... tôi còn soạn thêm dăm ba bài hát trước khi chúng tôi xa nhau. Trước hết là bài CHO NHAU. Trong bài này tôi muốn được dâng cho người yêu tất cả, không thiếu một thứ gì, chỉ xin giữ lại một điều: đó là sự tự do cho nhau. (Nhạc Sĩ Phạm Duy)
Trích từ Phạm Duy Tổng Quát - Chương Tiếp Tục Ði Tiếp Tục Yêu
***
Bài nhạc này là một bài được xếp vào loại nhạc tình theo như lời tác giả, nhưng khi đọc kỹ tôi thấy nó áp dụng cho tất cả mọi thứ tình cảm trên đời này. Tình yêu thương Bố Mẹ, người vợ hiền và con cái, thương anh em trong nhà cũng như bạn bè, đồng loại, tình thương thiên nhiên, với một tấm lòng bao dung, yêu mà không cần được yêu lại. Thật ra mà nói, lời nhạc của bài này thật nhẹ nhàng mà cũng thật thâm trầm, mỗi chi tiết đi từ cái khởi đầu đến cái tận cùng: Cho chiếc nôi cho nấm mồ. Và tiếp theo là một nghịch lý: Cho rồi xin lại tự do. Trước đó, phải kể đến một khởi thủy đến tận cùng khác:
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Ðưa tuổi thơ đến về đâu ?
Cho nhau, cũng là một lời căn dặn chỉ cho nhau tình nghĩa, chứ chẳng nên cho bạc tiền, vì nó sẽ kéo theo cả một trùng trùng bể khổ:
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.
Rồi sau rốt:
Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !
Tại sao tôi đã cho những người ở lại cả mảnh đất Mẹ để dứt lòng ra đi, mà hai chục năm sau vẫn còn vương vấn với những dòng chữ Việt, những lời nhạc Việt, với suy nghĩ và cảm tính Việt, trong khi hằng ngày thì nói và viết bằng Anh ngữ, chỉ trừ khi thỉnh thoảng tán dóc với đồng nghiệp người Việt ngồi gần bên? Tại sao tôi đã dứt tay chia đôi đường, thậm chí không muốn trở về vì Sài thành chẳng còn gì như năm xưa, trước Nhà Hát Thành Phố thì có hai bà tây ngực trần, Givral thì đã bị đóng cửa, v.v. và v.v. ? Có lẽ là vì tôi còn quá sợ hãi vì những gì đã xảy ra cho gia đình tôi, bên nội thì di tản, bên ngoại thì tù cải tạo, v.v và v.v. Tôi vẫn còn hãi sợ vì sự cho lại của họ.
Nhưng ... Đã cho rồi, sao vẫn còn vương? chắc tôi còn tự hỏi câu đó dài dài ...
Chúc bạn một cuối tuần vui vẻ.
hoctro
11.11.11
Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011
Steve Jobs - One Last Thing (Phim tư liệu mới nhất 2011 của PBS về cuộc đời của Steve Jobs)
Bạn,
Tôi vừa xem xong phim tư liệu mới nhất của PBS với tựa đề Steve Jobs: One Last Thing. Phim hay và cảm động.
http://video.pbs.org/video/2163706349
Video preview:
http://www.pbs.org/programs/steve-jobs-one-last-thing/
Sau đây là một video liên can, trong đó tác giả quyển Steve Jobs nhận định về sự nghiệp của Steve. Tôi đọc xong 360 trang quyển ấy, tức khoảng 60%, tới chỗ ông đang dự tính mở Apple Stores. Chắc cuối tuần này thì tôi coi xong. Sách hiện đang dẫn đầu số lượng người mua: 379,000 bản.
Ngày hôm nay cũng là một ngày rất hiếm 11.02.2011, nên tôi post thêm 1 cái lúc 11g đêm tối để lấy hên trước khi sang ngày mới.
Hoctro.
11022011
Tôi vừa xem xong phim tư liệu mới nhất của PBS với tựa đề Steve Jobs: One Last Thing. Phim hay và cảm động.
http://video.pbs.org/video/2163706349
Video preview:
http://www.pbs.org/programs/steve-jobs-one-last-thing/
Sau đây là một video liên can, trong đó tác giả quyển Steve Jobs nhận định về sự nghiệp của Steve. Tôi đọc xong 360 trang quyển ấy, tức khoảng 60%, tới chỗ ông đang dự tính mở Apple Stores. Chắc cuối tuần này thì tôi coi xong. Sách hiện đang dẫn đầu số lượng người mua: 379,000 bản.
Ngày hôm nay cũng là một ngày rất hiếm 11.02.2011, nên tôi post thêm 1 cái lúc 11g đêm tối để lấy hên trước khi sang ngày mới.
Hoctro.
11022011
Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011
Adagio in G minor ("Albinoni's Adagio") by Lara Fabian
Bạn,
Hí hí, hôm nay là ngày có 5 cái số một (1-11-11), hoctro thấy nên post một cái lên làm vốn, 10 ngày sau tái nạm bạn đọc thêm một post nữa, nhiều khi vận số sẽ hên thêm chăng?
Tình cờ hôm rồi đi vòng vòng YouTube thăm các ca sĩ Pháp, thấy bài Adagio này hay quá! Hay là ở chỗ tôi nghe hoài hủy bài này qua ban nhạc Paul Mauriat cũng như của các ban nhạc khác, nhưng giờ nghe nhạc có lời, lại do superstar Lara Fabian hát thì thật là hết sảy. Xem kỹ lại trên Wikipedia http://en.wikipedia.org/wiki/Adagio_in_G_minor thì càng thấy một chi tiết lạ nữa. trước giờ tôi cứ tưởng nhạc là nhạc gốc của thời Baroque Ý, hóa ra bài soạn chỉ dựa trên vài trường canh đầu tìm thấy được sau thế chiến II của Tomaso Albinoni, sau dó cả bài được hoàn chỉnh bởi Remo Giazotto, là người viết tiểu sử cho Albinoni
Tôi thích cái cảnh quay từ trái qua phải trong khi bức tranh vẽ kiểu pointillism cuối thế kỷ 19 (Un dimanche après-midi à l'Île de la Grande Jatte - 1884)của danh họa Georges Seurat lại hóa ra là người thiệt, hai người đàn ông đàn bà nhìn theo (looking on) camera, thấy rùng mình.
Nhạc này đúng là nhạc "cao trào" từ từ dâng lên đến đình điểm (climax), cuối cùng làm chậm lại và kết ở chữ Adagio) Bài nhạc này cũng theo loại "em nhớ anh, anh nhớ em, chúng mình nhớ nhau" thành ra có lẽ, như Leaqua có đề cập, đúng là nhạc Anh ngữ nó cũng chỉ loanh quanh với các ý tưởng như vậy chăng???
Sau đây là bản với lời Anh ngữ kèm theo
All of these nights without you
All of my dreams surround you
I see and I touch your face
I fall into your embrace
When the time is right I know
You'll be in my arms
Adagio
I close my eyes and I find a way
No need for me to pray
I’ve walked so far
I've fought so hard
Nothing more to explain
I know all that remains
Is a piano that plays
If you know where to find me
If you know how to reach me
Before this light fades away
Before I run out of faith
Be the only man to say
That you'll hear my heart
That you'll give your life
Forever you'll stay
Don't let this light fade away
No no no no no no no
Don't let me run out of faith
Be the only man to say
That you believe
Make me believe
You won't let go
Adagio
***
Còn đây là bản của Paul Mauriat mà tôi rất hay nghe:
****
Bonus: tôi vừa tìm thấy trên mạng bài này, hồi còn nhỏ tôi rất thích:
Đúng là âm nhạc làm người ta yêu đời và ít già thiệt! Cô gái nhí nhảnh thời 60' bây giờ nhìn cũng đâu già thêm bao nhiêu đâu, bạn thấy không?
Xem thêm các bài khác ở link sau:
http://hoctroyoutube2010.blogspot.com/2011/11/easy-listening-music-from.html
Hoctro
1-11-11
Hí hí, hôm nay là ngày có 5 cái số một (1-11-11), hoctro thấy nên post một cái lên làm vốn, 10 ngày sau tái nạm bạn đọc thêm một post nữa, nhiều khi vận số sẽ hên thêm chăng?
Tình cờ hôm rồi đi vòng vòng YouTube thăm các ca sĩ Pháp, thấy bài Adagio này hay quá! Hay là ở chỗ tôi nghe hoài hủy bài này qua ban nhạc Paul Mauriat cũng như của các ban nhạc khác, nhưng giờ nghe nhạc có lời, lại do superstar Lara Fabian hát thì thật là hết sảy. Xem kỹ lại trên Wikipedia http://en.wikipedia.org/wiki/Adagio_in_G_minor thì càng thấy một chi tiết lạ nữa. trước giờ tôi cứ tưởng nhạc là nhạc gốc của thời Baroque Ý, hóa ra bài soạn chỉ dựa trên vài trường canh đầu tìm thấy được sau thế chiến II của Tomaso Albinoni, sau dó cả bài được hoàn chỉnh bởi Remo Giazotto, là người viết tiểu sử cho Albinoni
Tôi thích cái cảnh quay từ trái qua phải trong khi bức tranh vẽ kiểu pointillism cuối thế kỷ 19 (Un dimanche après-midi à l'Île de la Grande Jatte - 1884)của danh họa Georges Seurat lại hóa ra là người thiệt, hai người đàn ông đàn bà nhìn theo (looking on) camera, thấy rùng mình.
Nhạc này đúng là nhạc "cao trào" từ từ dâng lên đến đình điểm (climax), cuối cùng làm chậm lại và kết ở chữ Adagio) Bài nhạc này cũng theo loại "em nhớ anh, anh nhớ em, chúng mình nhớ nhau" thành ra có lẽ, như Leaqua có đề cập, đúng là nhạc Anh ngữ nó cũng chỉ loanh quanh với các ý tưởng như vậy chăng???
Sau đây là bản với lời Anh ngữ kèm theo
Adagio
(Lara Fabian)
I don’t know where to find you
I don’t know how to reach you
I hear your voice in the wind
I feel you under my skin
Within my heart and my soul
I wait for you
Adagio
I don’t know where to find you
I don’t know how to reach you
I hear your voice in the wind
I feel you under my skin
Within my heart and my soul
I wait for you
Adagio
All of these nights without you
All of my dreams surround you
I see and I touch your face
I fall into your embrace
When the time is right I know
You'll be in my arms
Adagio
I close my eyes and I find a way
No need for me to pray
I’ve walked so far
I've fought so hard
Nothing more to explain
I know all that remains
Is a piano that plays
If you know where to find me
If you know how to reach me
Before this light fades away
Before I run out of faith
Be the only man to say
That you'll hear my heart
That you'll give your life
Forever you'll stay
Don't let this light fade away
No no no no no no no
Don't let me run out of faith
Be the only man to say
That you believe
Make me believe
You won't let go
Adagio
***
Còn đây là bản của Paul Mauriat mà tôi rất hay nghe:
****
Bonus: tôi vừa tìm thấy trên mạng bài này, hồi còn nhỏ tôi rất thích:
Đúng là âm nhạc làm người ta yêu đời và ít già thiệt! Cô gái nhí nhảnh thời 60' bây giờ nhìn cũng đâu già thêm bao nhiêu đâu, bạn thấy không?
Xem thêm các bài khác ở link sau:
http://hoctroyoutube2010.blogspot.com/2011/11/easy-listening-music-from.html
Hoctro
1-11-11
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)