Have a great day!
***
***
CHO NHAU
Cho nhau chẳng tiếc gì nhau
Cho nhau gửi đã từ lâu
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Ðưa tuổi thơ đến về đâu ?
Cho nhau nào có gì đâu !
Cho nhau dù có là bao
Cho nhau cho phút yêu đương lần đầu
Cho rất luôn luôn cuộc sầu
Cho tình cho cả niềm đau.
Cho nhau làn tóc làn tơ
Cho nhau cả mắt trời cho
Cho nhau tiếng khóc hay câu vui đùa
Cho chiếc nôi cho nấm mồ
Cho rồi xin lại tự do.
Cho nhau ngòi bút cùn trơ
Cho nhau đàn đứt đường tơ
Cho nhau cho những câu thơ tàn mùa
Cho nốt đêm mơ về già
Cho cả nhan sắc Nàng Thơ.
Cho nhau tình nghĩa đỏ đen
Cho nhau thù oán hờn ghen
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.
Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !
****
Trước và sau đợt tình khúc tìm nhau, dìu nhau, kiếp nào có yêu nhau, đừng xa nhau... tôi còn soạn thêm dăm ba bài hát trước khi chúng tôi xa nhau. Trước hết là bài CHO NHAU. Trong bài này tôi muốn được dâng cho người yêu tất cả, không thiếu một thứ gì, chỉ xin giữ lại một điều: đó là sự tự do cho nhau. (Nhạc Sĩ Phạm Duy)
Trích từ Phạm Duy Tổng Quát - Chương Tiếp Tục Ði Tiếp Tục Yêu
***
Bài nhạc này là một bài được xếp vào loại nhạc tình theo như lời tác giả, nhưng khi đọc kỹ tôi thấy nó áp dụng cho tất cả mọi thứ tình cảm trên đời này. Tình yêu thương Bố Mẹ, người vợ hiền và con cái, thương anh em trong nhà cũng như bạn bè, đồng loại, tình thương thiên nhiên, với một tấm lòng bao dung, yêu mà không cần được yêu lại. Thật ra mà nói, lời nhạc của bài này thật nhẹ nhàng mà cũng thật thâm trầm, mỗi chi tiết đi từ cái khởi đầu đến cái tận cùng: Cho chiếc nôi cho nấm mồ. Và tiếp theo là một nghịch lý: Cho rồi xin lại tự do. Trước đó, phải kể đến một khởi thủy đến tận cùng khác:
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp cầu
Ðưa tuổi thơ đến về đâu ?
Cho nhau, cũng là một lời căn dặn chỉ cho nhau tình nghĩa, chứ chẳng nên cho bạc tiền, vì nó sẽ kéo theo cả một trùng trùng bể khổ:
Cho nhau, xin nhớ cho nhau bạc tiền
Cho cõi âm ty một miền
Cho rồi cho cả đời tiên.
Rồi sau rốt:
Cho nhau này dãy Trường Sơn
Cho nhau cả bốn trùng dương
Quê hương xin vẫn cho nhau như thường
Cho dứt tay chia đôi đường
Cho rồi, xin chẳng còn vương !
Tại sao tôi đã cho những người ở lại cả mảnh đất Mẹ để dứt lòng ra đi, mà hai chục năm sau vẫn còn vương vấn với những dòng chữ Việt, những lời nhạc Việt, với suy nghĩ và cảm tính Việt, trong khi hằng ngày thì nói và viết bằng Anh ngữ, chỉ trừ khi thỉnh thoảng tán dóc với đồng nghiệp người Việt ngồi gần bên? Tại sao tôi đã dứt tay chia đôi đường, thậm chí không muốn trở về vì Sài thành chẳng còn gì như năm xưa, trước Nhà Hát Thành Phố thì có hai bà tây ngực trần, Givral thì đã bị đóng cửa, v.v. và v.v. ? Có lẽ là vì tôi còn quá sợ hãi vì những gì đã xảy ra cho gia đình tôi, bên nội thì di tản, bên ngoại thì tù cải tạo, v.v và v.v. Tôi vẫn còn hãi sợ vì sự cho lại của họ.
Nhưng ... Đã cho rồi, sao vẫn còn vương? chắc tôi còn tự hỏi câu đó dài dài ...
Chúc bạn một cuối tuần vui vẻ.
hoctro
11.11.11
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét