Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Viết cho Bố

Quỳnh Giao

Ngày còn bé, tôi thèm có cha vì mất ông từ khi mình mới lên năm.

Sau đấy, hàng năm, cứ mỗi ngày khai trường thấy bạn bè có bố mẹ đưa đi nhập học, tôi lại thấy tủi thân vì không có ai để gọi bằng bố. Khi thân mẫu tái giá với nhạc sĩ Dương Thiệu Tước, các em gọi ông bằng bố, còn anh Minh và người viết gọi ông bằng “cậu.” Cứ thế nên tôi thèm tiếng “bố” biết bao.

Tôi lập gia đình năm 1968, người hôn phối trước mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ còn người chú và hai người cậu, tất cả chị em đều ở ngoài Bắc. Tôi lại vẫn chưa được gọi bố bao giờ!


Khi thành hôn với anh Nghĩa, tôi được gặp bố mẹ chồng và một gia đình tám anh chị em gắn bó quây quần. Mẹ tôi cũng vui mừng khi gặp gia đình bên chồng tôi, rất Tây học và vô cùng phóng khoáng. Dù xuất thân từ một gia đình cổ kính, tính mẹ tôi xưa nay vẫn hào sảng và phong lưu rất mực. Khi đi dự tiệc ra mắt họ hàng của chúng tôi, em gái út của tôi là Vân Dung vui mừng nói: “lần đầu nghe chị Trang gọi ‘bố’ đấy!”

Nghe cả nhà kể chuyện bố mẹ thành hôn gần bảy chục năm trước thì quả là ly kỳ.

Chẳng là mẹ của chúng tôi khi xưa là hoa khôi. Bà đẹp nổi tiếng nên còn đi học mà đã có nhiều người bắn tiếng dạm hỏi. Còn bố chỉ là một thư sinh chỉ có manh áo the trên chiếc xe đạp không “phanh” mà cũng chẳng có “garde boue”! Cứ nghe thấy ông tham này hay ông biện nọ tính hỏi người đẹp của mình, ông đạp xe tới tận nhà người ta dọa đánh vì một lý do ông cho là cực kỳ chính đáng: “Vì tôi yêu cô Thảo! Biết chưa?” Những gia đình Hà Nội kia thấy vậy đều ớn. Lại nghe nói là anh chàng du côn này có học đánh bốc, và vô địch bơi lội nữa đấy!

Có lẽ nhờ bác Châu (anh của mẹ) lại là anh rể của bố vì lấy bác Bảo (chị gái của bố) nên bố tôi chả phải “uýnh lộn” với ai mà vẫn chiếm được trái tim của mẹ sau khi khai quang dọn sạch chu vi chung quanh người đẹp. Nhưng tôi thì nghĩ rằng mẹ phải lòng bố là đúng rồi, vì bố chúng tôi thuộc loại đẹp trai, còn rất trẻ vì hơn có hai tuổi, lại học giỏi nữa, còn ai xứng đôi hơn...

Là con trai trưởng, bố tôi tự lập từ trẻ. Ông phụng dưỡng cha mẹ và nuôi nấng ba em trai và bầy con tám đứa. Từ Hải Phòng ra đến Hà Nội, rồi từ Hà Nội di cư vào Nam. Cuộc đời khi lên khi xuống, ông gánh vác lo toan cho cả nhà. Mẹ tôi được bạn bè khen là tốt phúc vì có chồng tốt, sống phong lưu và hạnh phúc cả đời. Mẹ là người thích đọc sách, bố lại là người ham hành động cho nên hai người thật ra rất hợp nhau. Bố thuộc loại cái gì cũng giỏi, học giỏi đã đành, ông còn nhẩy đầm điệu nghệ, chơi “mạt chược” thuộc loại cao thủ, và ăn diện rất bảnh bao. Mẹ tôi khi trẻ có lẽ cũng đôi lần ghen tuông vì bố có nhiều người ái mộ, nhưng bố chỉ yêu mình mẹ, lại thêm bà nội cũng thương và bảo vệ con dâu kỹ lắm! Các người đẹp quanh bố chịu thua chứ làm gì nữa!

Năm 1975 lại một lần di tản cùng gia đình, bố mẹ gom góp tiền bạc mở cây xăng ở San Francisco nhưng tâm trí của bố không nằm ở đó. Là một doanh gia thành công ở nhà, ông chỉ mơ xây dựng những dự án trọng đại cho Việt Nam nên tiền bạc trút hết vào máy móc cơ xưởng. Khi ông ra đi là đi trắng tay, đành mở trạm xăng qua ngày và sau cùng lại dẹp. Ông dọn đi Texas làm việc kiểm tra ngành xây cất rồi sau đó lại về quận Cam nghỉ hưu cho gần con cái.

Suốt đời ông tận tụy làm việc siêng năng, nhiều công trình ông thiết kế ngày nay vẫn còn và nổi tiếng là bền. Trên bảy mươi ông vẫn muốn làm việc có ích cho xã hội, cho quê hương và hay nói về hoài bão của mình mà nhiều người không hiểu!

Bố ít nói ra nhưng dạy cho chúng tôi rất nhiều qua cách hành xử: là chăm chỉ làm việc, rộng rãi với gia đình và bạn bè. Ðiều mà riêng tôi thú vị nhất là tính “đỏm dáng” của ông! Ông luôn luôn ăn mặc đẹp, nước hoa thơm tho, và nhất nụ cười luôn nở trên môi. Ngày đầu tiên gặp ông cách đây hơn hai chục năm, thấy tôi ông nở nụ cười, tôi thấy lòng như nở hoa...

Từ đấy, mỗi khi gặp ông, tôi lo mặc áo quần đẹp đẽ, hợp thời. Ngay cả khi ông bị bệnh, phải vào trong home care, lũ chúng tôi bảo nhau phải ăn mặc đẹp khi vào hầu thăm bố. Khi thấy con cháu tươi tốt, đẹp đẽ, ông tỏ vẻ vui. Tôi được giao nhiệm vụ mua “eau de cologne” cho bố và đến cắt tóc cho bố hàng tháng, hãnh diện lắm chứ!

Từ khi bố yếu, mẹ dọn về ở nhà Cẩm Anh, đứa con gái út nhà ở gần Orange Hill xa tắp. Mẹ tôi mỗi tuần đi xe bus vào thăm bố hai ba lần, rồi lại đi xe bus về. Ngồi bên cạnh nhau trong phòng, đôi lần tôi bắt gặp bố nắm tay mẹ thật chặt, lòng bỗng thấy xốn xang.

Bố nằm như thế trong hơn hai năm trời, ngày một yếu dần. Cuối cùng thì ông bị sưng phổi, phải đưa vào bịnh viện. Cả cơ thể suy nhược nên nhà thương đành bó tay. Hai ngày sau khi rời khỏi nhà thương, ông ra đi thanh thản nhẹ nhàng. Tám người con từ các nơi kịp thời tụ về thăm bố, và gia đình hai người em trai của ông đều có mặt. Giây phút cuối, ông được Hòa Thượng Chơn Thành đến bên giường nói chuyện và tụng kinh rồi một giờ sau là đi, da dẻ hồng hào, tươi tốt, mịn màng. Bố thật là may mắn và có phúc.

Bố ơi, bố thường khen con thật thà. Hôm nay con viết những lời thật thà này vì nhớ bố, thương mẹ. Từ trên ấy, bố biết chắc lũ con cháu sẽ luôn thương yêu nhau và lo lắng cho mẹ thay bố. Bố hãy yên tâm, thư thái nhé bố...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Girls Generation - Korean