Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011

Design Principles and Visual Elements in Salvador Dali’s “The Persistence of Memory” and Joan Miro’s “Carnival of the Harlequin” – A Compare and Constrast Study

Bạn,


Tôi tìm thấy một bài viết văn trong lớp học hồi xưa "Art 100" thấy cũng zui zui, đăng lên đây chơi. Trong hội họa cũng như trong âm nhạc, phân tích các tác phẩm là chuyện phải làm, trước hết là để mình hiểu thấu đáo một bức họa hay một bài hát. Không thể có chuyện khen hay chê khơi khơi được, mà cái gì cũng phải có dẫn chứng cụ thể. Sau khi học lớp này khoảng 2004-2005, rồi đối chiếu với nhạc VN, tôi tức mình quá vì thấy trong âm nhạc Vn mình không có chuyện phân tích các tác phẩm âm nhạc bằng các dùng nhạc để trình bày, tôi bèn viết từ từ vài bài viết ngắn về nhạc Trịnh Công Sơn, rồi nhạc Phạm Duy. Nhìn lại, tôi cảm thấy sự học nhạc của tôi tăng lên đáng kể về chuyện đọc nhiều sách vở thêm để có thể viết bài phân tích nhạc.

****

Design Principles and Visual Elements in Salvador Dali’s “The Persistence of Memory” and Joan Miro’s “Carnival of the Harlequin” – A Compare and Constrast Study



A brush, a color palette, a canvas – these basic things are just about everything one needs to start his or her own painting masterpiece. Yet there are not that many masterpieces that withstand the test of art critics and viewers. What makes a painting a masterpiece? This short essay will humbly attempt to answer that question by compare and constrast Salvador Dali’s “The Persistence ofMemory” against Joan’s Miro’s “Carnival of the Harlequin” in terms of their design principles (unity and variety, balance, emphasis and subordination, scale and proportion, and rhythm.) Specifically, this essay will try to show how the visual elements (line, shape, light, color, texture and pattern, space, time and motion) helped the design principles to contribute to the meaning of the works.



By limiting to only a handful of objects and a narrow color scheme to depict a sense of “persistence of memory,” Salvador Dali strives to achieve both the visual and conceptual aspects of his unity in design. The composition clearly conveys the decaying of time. We see lifeless cliffs against a calm seashore, a gray concrete slab, a dead tree with no leaves standing from another larger concrete pedestal, some melting watches, and a dying look-alike fetus. We do not witness any motion at all other than the slowly melting of time represented by the watches, or the food hunting ants in the back of the red watch. Anything that could possibly have a life is being stamped and dragged down by these melting watches. Even time itself is being attacked by the ants. To further reinforce this visual unity of design, Dali uses a brown monochromatic color scheme. The light brown fetus is lying motionless against a darker brown color. The outside edge of the watches and the pedestal also use different color values from the overall brown color theme. The far away sky and the sea water color, in constrast, use the remaining primary yellow and blue to depict the cool and invariant of time. The blue color is also being used in the inside face of the watches as the reflection of the sky to further illustrated the relationship between time and nature. The only watch that seems to be alive by using the red color is helplessly faced down and is being attacked by the heartless ants.



Joan Miro’s “The Carnival of the Harlequin,” on the contrary, is all about life - as remembered from his dreams. The artist uses a plethora of contours and lines as well as an open palette of color to illustrate the variety of his drawing subjects as well as their activities. This composition’s “celebration of life” unity is expressed by a wide range of motions, from a long and curvy black arm of the iceman near the blue table, the tall man playing the guitar, the curvy white smoke from an odd-looking vase at the center of the picture, or the primitive creature with blue lungs rising up from the iceman. Even the red tree as seen outside the window is dancing along with the music imprinted on the wall. The ladder is drawn with skewed rails to help make the composition more imbalance. These long reaching curves and lines give the viewer a sense of busy as his eyes must travel from left to right, or from top to bottom to follow the creatures’ activities. Other shapes such as circles, spheres, cones, cubes, etc. are also included to enhance the joyfulness of the composition. Miro uses a very open palette with high intensity colors such as black, white, blue, red, green, yellow, etc. He distributes this color scheme evenly across the composition. For example, the blue color appears at all for corners of the painting, as it represents the sky, the table, the cone eye, a wing of the butterfly, or as the star tail.

In Dali’s painting, the asymmetrical balance is established by the heaviness of the larger pedestal against the lighter cliffs placed at the diagonally opposite side of the painting. The melting movements of the watches also help directing the eyes toward the fetus, which is placed at the center of the space limited by the cliffs and the larger pedestal - thus help balancing the composition in general. More importantly, this logical placement of the fetus identifies that it is one of the main theme of the painting, an important focus point for the viewer to contemplate upon. Furthermore, the saddle look-alike watch which rests on top of the fetus gives a strong visual weight on how human beings are being very submissive by time and memory.

In constrast, Miro skillfully balances his composition with the use of the lighter wall color but packed with many creatures against the darker floor. The floor consists mostly of heavier weights such as the blue table, the ladder, or the snowman. This division is further amplified by the curvy black arm of the snowman reaching over to reach the ladder. To give the room the light and the breathing air, Miro creates a window with a symbolic sun and dancing trees against a blue sky, and he counters this weight with the blue table on the ground side.

Since the title of Dali’s work is “The Persistence of Memory”, we observe that he emphasizes this title by the use of the three melting watches and how they influence both living creatures and ordinary object such as the pedestal. In every occasion, time seems to put a deadly fate upon things that it delves in. Other subtle focus points of this composition besides the three watches are the red upside-down clock and the shiny and meticulously drawn cliffs against its calm reflection from the seawater, as if Dali tries to tell us that even time is not eternal, but the pure beauty of art itself is?

Against the monotone and slowly decay of time in Dali’s work, Miro’s painting clearly illustrates a celebration of life. Every object in the painting seems to dance with the guitar’s melody, and thus everyone seems to be in the spotlight with equal attentiveness in detail from the painter. There is no emphasis nor subordination in this painting, just as when one is engaged in one’s dream, there is not a definitive answer to what is happening, and there is not really a meaning behind anything. Clearly, the use of curvy lines and shapes help the painter in achieving this somewhat hallucinating state of mind.

From looking at Dali’s painting, we have a feeling that the scenery is real, but in fact only the cliffs, the sky, the seawater and the two concrete slab are real life objects. Other objects such as the melting watches and the fetus all come from Dali’s imaginative mind. Yet, they look very real and quite disturbing, as he uses standard visual elements such as the use of light to cast a horizon, the atmospheric perspective, the slow motion of the melting watches or the dragging tail of the fetus. Scale and proportion in Dali’s work is used in the same way as other painters, only to enhance the awkwardness of his imaginative objects and concepts.

Miro’s painting, on the other hand, is out of proportion, to say the least, as he uses his own symbolic system to describe usual object. Whereas a window in his system still looks like a window, other things are invented or are simplified to the point where we could not identify them at all. The guitar man has the body of a straight black string with a little red shirt, his face is unrecognizable, and his legs look like a moustache. The snowman has a rather long arm with the glove like Walt Disney’s Mickey character. Another man is identified with his red and blue face after we learn that “it” smokes tobacco with a small pipe. It is in this illogical, out of proportion system that this painting achieves its dream-like qualities.

Whereas Miro’s work is all about rhythm, Dali’s work is about stillness. Following the contour lines, we are so busy with our mind contemplating from one subject to another in a hurry, just as we dream about un-identified objects and let them lead us to unseen territories, and without our approval. On the contrary, in Dali’s painting, our eyes are not busy with images, and we have plenty of time to think deeply about eternity, the fate of human kind, the beauty of nature against the destruction of time. In general, Dali’s brown color scheme dominates the available space and sadly hints a doomed future about human existence.

Using the five design principles and the visual elements as a starting point, one could only hope to start analyzing the secrets as to why “The Persistence of Memory” and “Carnival of the Harlequin” are art masterpieces of all time. While it is true that we could identify the use curvy lines as a way to express motion, scale and proportion in Joan Miro’s work, for example, we have not yet stepped into analyzing how all these five design principles work harmoniously and unconsciously together inside the artist’s mind to produce such an extraordinary masterpiece. One could only hope that through a lifetime of observing, analyzing and practicing some form of art, one could gain this insightful and joyful feeling of creating art compositions.

Hoctro, circa 2004-05

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Nhạc "Đối Xứng"?

Bạn,

Mời bạn nghe thử hai bài nhạc này và thấy chúng có tính cách "toán học", cân phương, đối xứng, chặt chẽ, và đẹp như các bản nhạc của nhạc sư J.S. Bach.

Càng nghe càng thấy thú vị.

1. King of Anything - Sara Bareilles: phần đệm với câu piano rất chặt chẽ.



2. I Need To Know - Marc Anthony: nghe điệp khúc ... I need to know phần đệm




hoctro.

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Lady Antebellum - Need You Now




Picture perfect memories
Scattered all around the floor
Reaching for the phone 'cause
I can't fight it anymore

And I wonder if I
Ever cross your mind
For me it happens all the time

It's a quarter after one
I'm all alone
And I need you now
Said I wouldn't call
But I've lost all control
And I need you now

And I don't know how
I can do without
I just need you now

Another shot of whiskey
Can't stop looking at the door
Wishing you'd come sweeping
In the way you did before

And I wonder if I
Ever cross your mind
For me it happens all the time

It's a quarter after one
I'm a little drunk
And I need you now
Said I wouldn't call
But I've lost all control
And I need you now

And I don't know how
I can do without
I just need you now

Whoa, whoa
Guess I'd rather hurt
Than feel nothing at all

It's a quarter after one
I'm all alone
And I need you now
And I said I wouldn't call
But I'm a little drunk
And I need you now

And I don't know how
I can do without
I just need you now
I just need you now

Oh baby, I need you now

Ghonim: Tôi tha thứ hết cho họ

 Ghonim: Tôi tha thứ hết cho họ

Hoctro lược dịch (2/14/2011)







Tin từ New York: Sau 12 ngày được tha, nhà tranh đấu mạng Wael Ghonim đã hôn lên má những người lính. Những người này đã bịt mắt anh trong khi giam giữ và đôi khi còn đánh đập anh nữa.



"Tôi gỡ vải bịt mắt ra và nói "Hi", rồi hôn từng người lính", anh nhân viên quản lý cấp cao của hãng Google nói vậy trong một cuộc phỏng vấn trên đài CBS trong chương trình 60 phút, phát hình tối Chủ nhật 2-13 vừa rồi.

"Làm như thế, tôi muốn gửi họ một thông điệp", anh Ghonim nói. Anh là người đã trở thành một người lãnh đạo những cuộc biểu tình ngoài đường phố làm sụp đổ sự cai trị của Tổng Thống Hosni Mubarak.

Người hùng 30 tuổi Ghonim nói những sự đánh đập anh không theo một thời khóa biểu nhất định.

"Những đánh đập đó là tùy theo từng người giam, thật ra từ những người lính, chứ không phải từ các sĩ quan", anh nói vậy.

"Và tôi tha thứ cho họ, tôi tha thứ họ vì họ luôn nghĩ rằng tôi đang làm hại đất nước." Anh nói, "họ cho tôi là tên phản bội, tôi làm đất nước bất ổn định."

"Vậy khi anh nào đánh tôi, ảnh làm vậy không phải vì ảnh là người xấu. Ảnh nghĩ rằng ảnh là người tốt."

Ghonim là người đã lập trang "Chúng ta đều là Khaled Said", trang mạng này được ghi công là đã giúp điều vận những người biểu tình. Anh nói rằng những cuộc biểu tình dẫn đến sự phế truất Mubarak sẽ không xảy ra nếu không có các liên mạng xã hội. (online social network)

"Nếu không có các liên mạng xã hội thì sẽ không có gì châm ngòi hết, bởi vì mọi diễn tiến trước khi cuộc cách mạng bắt đầu là điều quan trọng nhất."

"Nếu không có Facebook, không có Twitter, không có Google, không có YouTube, sự sụp đổ của TT Mubarak này sẽ không thể diễn ra," Ghonim nói vậy.

 "Một trong các lỗi lầm chiến lược của chế độ độc tài là chặn Facebook," anh tiếp lời.

"Vì sao? Bởi vì họ đã như thú nhận với bốn triệu dân mạng là họ sợ cuộc cách mạng này chết khiếp - với việc chặn Facebook."

"Họ đã ép những người chỉ muốn đọc tin tức từ Facebook, họ ép những người này xuống đường để hòa vào cuộc cách mạng!"

Ghonim nói anh đã từng bị đe dọa thủ tiêu cũng như bị gán tội là gián điệp hay phản bội đất nước.

"Nhưng tôi nghĩ, trong vài ngày tới đây, khi những hồ sơ mật của chế độ cũ sẽ được phơi bày cho mọi người đọc, cũng như biết ai đã biển thủ tiền bạc của đất nước, mọi việc sẽ khá hơn lên."

Khi chương trình "60 Phút" hỏi anh Ghonim cảm tưởng là những người lãnh đạo độc tài nghĩ sao sau những cuộc biểu tình ở Ai Cập.

Anh nghĩ "Họ chắc sẽ rất hãi sợ, chắc chắn sẽ rất hãi sợ".
Tin từ: APF.

Xem thêm:

http://www.cbsnews.com/stories/2011/02/13/60minutes/main20031701.shtml


****

Ghonim: I forgive them all


New York - Released after 12 days in custody, Egyptian cyber activist Wael Ghonim kissed the soldiers who had kept him blindfolded and given him the occasional beating.
“I removed my blindfold and I said ‘Hi’, and kissed every one of them,” the Google marketing executive for the Middle East said in an interview with CBS's 60 Minutes aired on Sunday. “All of the soldiers.”
“And, you know, it was good,” said Ghonim, who emerged as a leader of the street protests which brought down President Hosni Mubarak. “I was sending them a message.”
The 30-year-old Ghonim said the beatings were “not systematic”.
“It was individual-based, like, and it was not from the officers,” he said. “It was actually from the soldiers.
“And I forgive them, I have to say. I forgive them, because one thing is that they were convinced that I was harming the country,” he said. “I'm sort of like a traitor, I'm destabilising the country.
“So when he hits me, he doesn't hit me because... he's a bad guy. He's hitting me because he thinks he's a good guy,” he said.
Ghonim, who started a Facebook page, “We Are All Khaled Said”, that has been credited with helping mobilise the demonstrators, said the protests which led to Mubarak's ousting would not have happened without online social networks.
“If there was no social networks it would have never been sparked,” he said. “Because the whole thing before the revolution was the most critical thing.
“Without Facebook, without Twitter, without Google, without YouTube, this would have never happened,” Ghonim said.
“One of the strategic mistakes of this regime was blocking Facebook,” he continued.
“Why? Because they have told four million people that they are scared like hell from the revolution - by blocking Facebook.
“They forced everyone who's just, you know, waiting to read the news on Facebook, they forced them to go to the street to be part of this,” he said.
Ghonim said he had received death threats and been accused of being a spy and a traitor.
“But I think, in the next few days, when all the black files of the regime are going to be out for everyone to read and see, and, you know, we know about the money that was stolen from this country things are going to get better,” he said.
Ghonim was asked by 60 Minutes what other authoritarian leaders should be thinking after the protests in Egypt.
“He should freak out. He seriously should freak out,” he said. - AFP

***
February 13, 2011

Wael Ghonim and Egypt's New Age Revolution

(CBSNews) 
This Sunday night, for the first time in more than two weeks, traffic is flowing through Cairo's Tahrir Square. In Egypt, businesses are open, university classes are back in session and a new military government rules with popular support and a promise of coming democracy.

Egypt is an ancient civilization with a youthful population - nearly two-thirds of them are 30 years old or under. Many of them are educated but unemployed and angry.

Their 18-day revolution began not with terrorism and tanks, but with Twitter and texts and satellite TV broadcasts.
This week an aging autocrat who ruled as a modern pharaoh fell victim to those weapons of the young - out-organized and outmaneuvered by social media, by kids with keyboards.

In Cairo, CBS News correspondent Harry Smith had a chance to talk with the man who emerged as the symbol of the leaderless rebellion, Google executive Wael Ghonim.

Ghonim was jailed for his Internet organizing; when he gave a live interview on satellite TV following his release, he galvanized the movement. Though he was at the center of the "new age revolution," he has no ambition for leadership, nor any way of knowing what comes next.

Complete Coverage: Anger in the Arab World

Wael Ghonim: The regime was extremely stupid. They are the ones who basically ended themselves. They kept oppressing and oppressing and oppressing and oppressing. Right after I came out of jail, I wrote a status message that we are gonna (win), because we don't understand politics, because we don't understand their nasty games. We're gonna win because our tears comes from our hearts. We're gonna win because we have a dream. We're gonna win because we're convinced that if anyone stands up in front of our dream, we're ready to die defending it.

Harry Smith: Two and a half weeks ago, when this started, did you anticipate this outcome?

Ghonim: When I went on the streets on Tuesday, on the 25th, I was like, 'Whoa, it's gonna happen.' Because the only barrier to people uprising and revolution is the psychological barrier of fear. All these regimes rely on fear. They want everyone to be scared. If you manage to break the psychological barrier, you're gonna definitely be able to do the revolution.

That wall of fear fell in the last few weeks, as hundreds of thousands of Egyptians defied their government and demanded change. Helping to lead the charge was 30-year-old Ghonim, Google's regional marketing manager for the Middle East. In his spare time, he created a Facebook page, posting information about the brutality of Egyptian police.

He was especially angered by the killing of a 28-year-old Internet activist, who was beaten to death after trying to expose police corruption.

Smith: How important is his story in what happened here in the last three weeks?

Ghonim: By the way, his name is Khalid Sayid, name translated in English into 'eternal happiness.' His photo, after being killed by those police officers made all of us cry. Made all of us, you know, because he's coming from middle class. I personally connected to him. I thought, 'This could be my brother.' You know? And I know the police in Egypt. You know, they used to act like they controlled the world. You know, they'd beat you up. You are someone basically who have no rights. So when he died I personally got deeply hurt. I decided to start fighting this regime.

 (CBSNews)  The Facebook page was called "We are all Khalid Sayid." Soon hundreds, then thousands of others began sharing photos and video of abuse and mistreatment.

Within months, the number of followers on Facebook grew to half a million, and when he and other organizers posted the dates and locations of protests, people started showing up and posting Internet videos. Many of the organizers never met in person. Their primary interaction was online.

Smith: If there's no social network, does this revolution happen?

Ghonim: If there was no social networks, it would have never been sparked. Because the whole thing before the revolution was the most critical thing. Without Facebook, without Twitter, without Google, without YouTube, this would have never happened

Smith: If you want to have a free country, if you want democracy, then the Internet is great, and all this information can be shared. But isn't just the opposite then true? If I want to continue to suppress people, the last thing I'm gonna give them is access to the Internet.


Ghonim: Block the whole Internet, you're gonna really frustrate people. One of the strategic mistakes of this regime was blocking Facebook. One of the reasons why they are no longer in power now is that they blocked Facebook. Why? Because they have told four million people that they are scared like hell from the revolution by blocking Facebook. They forced everyone who's just, you know, waiting to read the news on Facebook, they forced them to go to the street to be part of this. So really, like, if I want to thank one, thank anyone for all of this, I would thank our stupid regime.

Three days after the protests began in Tahrir Square, Ghonim disappeared. His friends and family feared he'd been kidnapped or even killed. Egyptian authorities had arrested him for 12 days. He was blindfolded, handcuffed and constantly interrogated.

Smith: Did they hit you?

Ghonim: Yeah, but it was not systematic. Like, it was individual based, and it was not from the officers. It was actually from the soldiers. And I forgive them, I have to say. I forgive them, because one thing is that they were convinced that I was harming the country. These are simple people, not educated. I cannot carry a conversation with them. So, you know, for him, I'm sort of like a traitor. I'm de-stabilizing the country. So when he hits me, he doesn't hit me because, you know, he's a bad guy. He's hitting me because he thinks he's a good guy. I'll tell you a funny story: At the end of the last day, you know, I removed my...blindfold. And I said, 'Hi,' and kissed every one of them. All of the soldiers. And, you know, it was good. I was sending them a message.

Smith: Why do you think they let you go?

Ghonim: Pressure. Ask Obama. Probably. There were a lot of factors to it. One is Google. Google did a lot of work to get me out. They did a lot, massive PR campaign.


After Ghonim was released, he appeared on a popular Egyptian television program, talking about those who had been killed in the protests. The next day, the crowds in Tahrir Square grew even larger. Their demands would not be denied. And Friday, 18 days after the protest started, Mubarak resigned.

Smith: President Obama came out several times during the revolution, had things to say. Did it help? Did it hurt?

Ghonim: You know, it was good that he supports the revolution. That's a good stand. But we don't really need him. And I don't think that....I wrote a tweet. I wrote, 'Dear Western governments. You have been supporting the regime that was oppressing us for 30 years. Please don't get involved now. We don't need you.'

(CBSNews)  Ghonim told us he has no interest in politics and he wants to go back to work at Google. After our interview, he talked about the future with family and friends. But he realizes his future has fundamentally changed.

Smith: Have you had death threats?

Ghonim: Yeah. I get those all the time. I'm getting a lot of hate messages, a lot of people are talking bad about me, and, you know, still accusing me of being a spy and a traitor. And all that funny stuff. But I think, in the next few days, when all the black files of the regime are gonna be out for everyone to read and see, AND we know about the money that was stolen from this country. Things are gonna get better.

Smith: Do you think Mubarak will be brought to trial?

Ghonim: At the moment, I don't care. Revenge is not the thing I want. For me, what I care about right now, I want all the money of the Egyptian people to come back. There are billions and billions of dollars that were stolen out of this country. You cannot imagine the amount of corruption that was here. You know, with all these people in power, with all this conflict of interest. And, you know, it's time for them to pay the price. And it's, as I said, revenge is not my goal, personally. You know, others would have that as their goal. And I don't blame them for that. But for me, what is more important, we want the money back. Because this money belongs to the Egyptians, and they deserve it. The people who were eating from the trash, that was their money.

Smith: People who watch this say, 'Okay, well, this miracle happened in Egypt. But it won't be like that a month or a year or five years from now. Life isn't like that.' Do you believe the ideals that were so well-displayed over the last two and a half weeks are the pavement or the foundation for the country?

Ghonim: Yeah, that's actually our responsibility. We're now meeting a lot. Because...this momentum, whatever that just happened right now, needs to be capitalized on now.

Smith: Did the Mubarak regime underestimate, or do you even think it understood, the power of the social network?

Ghonim: They don't understand the social networking part. But they underestimate the power of the people. And, you know, at the end of the day, I want to say my final word is, 'Thanks, thanks, thanks to the stupid regime. You have done us the best thing ever. You have woke up 80 million Egyptians.'

Smith: So if you're an autocrat, or if you're a dictator, and you watch what happened in Egypt over the last several weeks, what lesson do you think...?

Ghonim: He should freak out. He seriously should freak out.

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Mubarak từ chức, giao quyền lực cho quân đội

Bạn,

Sáng nay check Yahoo thì được tin TT Mubarak đã từ chức, giao quyền hạn lại cho quân đội. Vội vàng in bài đó lên ngay để làm kỷ niệm.

Thế mới biết quân đội Ai Cập rất "trung với dân", chứ chẳng có "hiếu với Đảng" khỉ nào hết. Thế mới đúng là Quân Đội Nhân Dân!

 Đây là vài hình tôi chụp trên TV:



***


Mubarak resigns, hands power to military

CAIRO – Egypt's Hosni Mubarak resigned as president and handed control to the military on Friday after 29 years in power, bowing to a historic 18-day wave of pro-democracy demonstrations by hundreds of thousands. "The people ousted the president," chanted a crowd of tens of thousands outside his presidential palace in Cairo.

Several hundred thousand protesters massed in Cairo's central Tahrir Square exploded into joy, cheering and waving Egyptian flags. Fireworks, car horns and celebratory shots in the air were heard around the city of 18 million in joy after Vice President Omar Suleiman made the announcement on national TV just after nightfall.
Mubarak had sought to cling to power, handing some of his authorities to Suleiman while keeping his title. But an explosion of protests Friday rejecting the move appeared to have pushed the military into forcing him out completely. Hundreds of thousands marched throughout the day in cities across the country as soliders stood by, besieging his palace in Cairo and Alexandria and the state TV building. A governor of a southern province was forced to flee to safety in the face of protests there.

It was the biggest day of protests yet in the upheaval that began Jan. 25, growing from youth activists working on the Internet into a mass movement that tapped into widespread discontent with Mubarak's authoritarian lock on power, corruption, economic woes and widespread disparities between rich and poor.

"In these grave circumstances that the country is passing through, President Hosni Mubarak has decided to leave his position as president of the republic," a grim-looking Suleiman said. "He has mandated the Armed Forces Supreme Council to run the state. God is our protector and succor."

Nobel Peace laureate Mohammed ElBaradei, whose young suporters were among the organizers of the protest movement, told The Associated Press, "This is the greatest day of my life."

"The country has been liberated after decades of repression," he said adding that he expects a "beautiful" transition of power.

Outside Mubarak's Oruba Palace in northern Cairo, women on balconies ululated with the joyous tongue-trilling used to mark weddings and births.


"Finally we are free," said Safwan Abo Stat, a 60-year-old in the crowd of protesters at the palace. "From now on anyone who is going to rule will know that these people are great."

Another, Mohammed el-Masry, weeping with joy, said he had spent the past two weeks in Tahrir before marching to the palace Friday. He was now headed back to the square to join his ecstatic colleagues. "We made it," he gasped.

The question now turned to how the military, Egypt's most powerful institution, will handle the transition in power. Earlier in the day, the Armed Forces Supreme Council — a body of top generals — vowed to guide the country to greater democracy.

In a statement hours before Suleiman's announcement, it said it was committed "to sponsor the legitimate demands of the people and endeavorfor their implementation within a defined timetable ... until achieving a peaceful transition all through a democratic society aspired by the people."

Abdel-Rahman Samir, one of the youth organizers of the protests, said the protest movement would now open negotiations with the military over democratic reform but vowed protests would continue to ensure change is carried out.

"We still don't have any guarantees yet — if we end the whole situation now the it's like we haven't done anything," he said. "So we need to keep sitting in Tahrir until we get all our demands."

But, he added, "I feel fantastic. .... I feel like we have worked so hard, we planted a seed for a yera and a half and now we are now finally sowing the fruits."


***


Mubarak từ chức Tổng thống Ai Cập, trao quyền cho quân đội 

Nguồn: http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=126894 


CAIRO
- Hàng trăm ngàn người biểu tình chống chế độ độc tài ở Ai Cập đã giành được thắng lợi to lớn khi Tổng thống Hosni Mubarak từ chức.


Tin ông Mubarack từ chức được Phó Tổng thống Ai Cập, Omar Suleiman tuyên bố trên truyền hình Ai Cập vào tối Thứ Sáu (tức buổi sáng giờ California) 11 tháng 2, 2011.

Phó Tổng thống Omar Suleiman trong một tuyên bố ngắn gọn trên đài truyền hình quốc gia Ai Cập cho biết Hosni Mubarak đã từ chức Tổng thống Ai Cập và Hội đồng Quân sự Tối cao sẽ đảm nhận việc quản trị điều hành đất nước.


Dân chúng Ai Cập vui mừng trước tin Mubarack từ chức. (Hình: AP)

Hàng trăm ngàn người đang biểu tình tới ngày thứ 18 ở công trường Tahrir đã reo mừng vang dậy. Trước đó trong cuộc biểu tình vĩ đại mà họ đặt tên là “Thứ Sáu Vĩnh Biệt” hàng ngàn người biểu tình đã kéo đến bao vây đài truyền hình và truyền thanh cũng như phủ Tổng thống ở Heliopolis ngoại vi hành phố Cairo. Sự việc này làm dư luận lo ngại có thể đưa tới đụng độ lớn với phe ủng hộ Mubarak và quân đội đã kéo hàng rào kẽm gai canh giữ, tuy nhiên không có đụng độ nào xảy ra.

Tin tức Mubarak từ chức được khắp các nước Trung Đông đón nhận với sự vui mừng, nhiều nơi dân chúng đổ ra ngoài đường phố tung hoa, kẹo, đốt pháo và nổ súng lên trời. Ngay cả Israel vẫn chăm chú theo dõi tình hình Ai Cập với lo ngại sự ra đi của Mubarak có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ hòa bình giữa hai nước cũng bày tỏ thái độ hoan nghênh. Ở dải Gaza thuộc Palestine do tổ chức Hồi giáo Hamas cầm quyền, hàng ngàn dân chúng tràn ra đường phố reo mừng.

Ông Mohamed ElBaradei, cựu giám đốc cơ quan nguyên tử năng quốc tế và là người được giải hòa bình Nobel, một lãnh tụ đấu tranh cho dân chủ ở Ai Cập, phát biểu: “Đây là ngày vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi” và nói thêm rằng hy vọng tiến trình chuyển quyền sẽ diễn ra êm đẹp.

Phó Tổng thống Suleiman lên truyền hình lúc Mubarak đã rời khỏi Cairo đi Sharm el-Sheik, thành phố nghỉ mát trên bán đảo Sinai bên bờ Hồng Hải, ngay sau khi dân chúng biểu tình kéo đến phủ Tổng thống.

Trong một thông cáo đưa ra vào buổi sáng Thứ Sáu, quân đội cho biết đạo luật tình trạng khẩn trương ban hành từ suốt 30 qua sẽ được bãi bỏ và bảo đảm việc tổ chức bầu cử tự do công bằng.

Những cuộc biểu tình cũng đã xảy ra trong ngày Thứ Sáu ở nhiều thành phố khác như Alexandria, Suez, Mahala, Tanta, Ismailia. Tại el-Arish phía bắc Sinai khoảng 1,000 dân chúng tấn công vào trụ sở cảnh sát bằng gạch đá và bom xăng khiến các cảnh sát phải rút lên mái nhà và hai bên đều có nổ súng giao tranh.

Tổng bí thư đảng Dân Chủ Quốc Gia đang cầm quyền, ông Hossam Badawri, cũng tuyên bố từ chức và nói rằng hy vọng sẽ có những đảng phái mới được thành hình phù hợp với tình thế xã hội ở giai đoạn này.

Các giới chức Hoa Kỳ hoan nghênh quyết định từ nhiệm của Tổng thống Hosni Mubarak và kêu gọi tất cả các bên ở Ai Cập mau chóng chấm dứt thảm kịch chính trị vừa qua để bảo đảm một tiến trình chuyển giao quyền lực trong hòa bình. Phó Tổng thống Joe Biden nói rằng những chuyển biến ở Cairo và khắp Ai ập đánh dấu một ngày lịch sử và tương lai Ai Cập, một đồnh minh thiết yếu của Hoa Kỳ, sẽ do dân chúng định đoạt. (HC)

***

Quân đội Ai Cập, thế lực mạnh nhất nhưng phi chính trị

 

Tin TT Mubarak từ chức loan ra, người ta leo lên cả xe tăng để ăn mừng, hôm thứ Sáu. (Hình: AP Photo/Emilio Morenatti)

Hà Tường Cát/Người Việt (tổng hợp)

Từ khi Ai Cập trở thành một nước Cộng hòa sau cuộc cách mạng lật đổ quốc vương Farouk năm 1952, quân đội nếu không trực tiếp nắm chính quyền thì vẫn giữ vai trò quyết định về chính trị quốc gia.

Là quân lực lớn mạnh nhất ở Phi Châu và thứ 10 trên thế giới tính theo quân số cũng như trang bị vũ khí hiện đại trong đó phần lớn do Hoa Kỳ chế tạo nhưng cũng có cả từ Pháp, Anh, Nga, Trung Quốc, Ðức, Brazil và nhiều nước khác. Quân đội chính quy gồm các binh chủng Hải, Lục, Không Quân, quân số tổng cộng trên 1/2 triệu.

Không Quân Ai Cập hiện có tới trên 200 máy bay chiến đấu F-16 mua của Hoa Kỳ và Thổ Nhĩ Kỳ được nâng cấp lên hạng F-16C hay F-16D và khoảng 30 máy bay loại F-4 Phantom II cũ hơn. Ai Cập cũng còn khoảng 200 máy bay MiG-21 sản xuất ở Liên Xô hoặc ở Trung Quốc mang danh số J-7 và 80 chiếc Mirage 5 do Pháp chế tạo, cùng hàng trăm máy bay và trực thăng các loại khác. Ai Cập cũng đang thương lượng mua MiG-29 của Nga. Không Quân Ai Cập chỉ sử dụng đến máy bay chiến đấu trong các trận chiến tranh với Israel. Tại cuộc biểu tình ở công trường Tahrir, hai chiếc F-16 đã bay thấp ngang qua có lẽ để thị uy, tuy nhiên đến lần thứ nhì thì dân chúng vẫy chào hoan nghênh và sau đó các máy bay không xuất hiện trở lại.

Bên cạnh quân đội chính quy còn khoảng hơn 300,000 quân và cảnh sát thuộc Lực lượng An ninh Trung ương thuộc bộ Nội Vụ. Lực lượng này được sử dụng giữ an ninh trật tự xã hội và đối phó với các trường hợp bạo loạn. Trong tuần lễ đầu dân chúng nổi dậy mới đây, lực lượng an ninh đàn áp bằng vũ lực đã làm hơn 300 người thiệt mạng khiến sau đó phải rút đi để quân đội làm nhiệm vụ. Nhưng ngay từ đầu quân đội đã xác định vai trò và sau này thi hành đúng minh định là không sử dụng vũ lực chống dân chúng. Các chiến xa M-60 và xe thiết giáp được triển khai đến công trường Tahrir chỉ đứng canh giữ mà không có một hành động can thiệp gì ngay cả khi hai phe biểu tình chống và bênh Tổng Thống Mubarak xung đột lẫn nhau.

Vị trí trung gian trong những tranh chấp chính trị quốc nội của quân đội Ai Cập đã hình thành qua quá trình 3 đời tổng thống. Năm 1952 quốc vương Farouk bị lật đổ bằng một cuộc đảo chính quân sự do Tướng Muhamad Naguib cầm đầu. Tới 1954 Naguib bị ép buộc thoái vị và quản thúc tại gia, Ðại Tá Gamal Abdel Nasser trở thành tổng thống thứ nhì, áp dụng đường lối cai trị độc đoán dựa vào thế lực quân đội. Nasser đã quốc hữu hóa kênh đào Suez đưa đến một cuộc chiến tranh ngắn ngủi với liên quân Anh Pháp. Vào thời kỳ cao điểm của cuộc Chiến Tranh Lạnh, Nasser tìm hỗ trợ bằng sự ngả về phía Liên Xô.

Năm 1970, Nasser chết, người kế vị là Phó Tổng Thống Anwar Sadat, cũng là một sĩ quan quân đội được Nasser chỉ định. Mấy năm sau Sadat thay đổi chính sách đối ngoại của Nasser trục xuất các cố vấn Liên Xô và cải cách đường lối kinh tế nhưng đồng thời cũng mạnh mẽ trấn áp các thành phần đối lập dân sự hay tôn giáo. Mặc dầu năm 1973 Ai Cập cùng với Syria mở cuộc chiến tranh đánh Israel nhưng năm 1977 Sadat thực hiện một cuộc thăm viếng lịch sử qua Israel và hai năm sau ký hiệp định hòa bình giữa hai nước.

Năm 1981, Sadat bị ám sát, Phó Tổng Thống Hosni Mubarak, một tướng lãnh cựu tư lệnh Không Quân, lên thay và tiếp tục chính sách bang giao hữu nghị với Hoa Kỳ, duy trì hòa bình với Israel. Trong 30 năm Ai Cập được xem như đất nước ổn định nhất trong vùng Trung Ðông và là một đồng minh thiết yếu của Hoa Kỳ. Chế độ độc tài của Mubarak đứng vững bằng sự ủng hộ của quân đội đã không thể tồn tại khi dân chúng nổi dậy và quân đội trở về vị trí trung lập của họ.
Theo nhận định của Bill Daley, đổng lý văn phòng tòa Bạch Ốc: “Lịch sử quân đội Ai Cập đã cho thấy đây không phải là công cụ đàn áp nhân dân của chính quyền và đó là một điều hết sức tốt đẹp.”

Quan hệ quân sự giữa Hoa Kỳ và Ai Cập đã hết sức chặt chẽ từ 30 năm qua; viện trợ quân sự của Hoa Kỳ cho Ai Cập trị giá $3.5 triệu mỗi ngày và Hoa Kỳ cung cấp cho Ai Cập những loại vũ khí tốt nhất bao gồm chiến đấu cơ F-16 Flying Falcon và chiến xa hạng nặng M-1A1 Abrams. Ðô Ðốc Mike Mullen, chủ tịch ủy ban tham mưu hỗn hợp quân lực Hoa Kỳ đã gọi điện thoại đến Trung Tướng Sami Enan nói rằng theo ông cho tới lúc này quân đội Ai Cập đã hành động hoàn toàn thích đáng.
Kể từ khi Tổng Thống Anwar Sadat chấm dứt quan hệ với Liên Xô và quay sang Hoa Kỳ, nhiều sĩ quan quân đội Ai Cập đã được đưa qua tu nghiệp tại Mỹ, đồng thời được huấn luyện về mối liên hệ dân sự-quân sự trong xã hội dân chủ. Các giới chức Hoa Kỳ nhìn nhận rằng mặc dầu họ không thể nào biết diễn tiến qua vụ khủng hoảng vừa qua sẽ là như thế nào nhưng tin tưởng rằng quân đội Ai Cập một mặt có thể điều hành chính quyền cho tới khi tổ chức được cuộc bầu cử, mặt khác đủ khả năng đối phó hiệu quả với những nhóm Hồi Giáo cực đoan. (HC)

 *****

Phản ứng trong và ngoài Việt Nam về biến cố Ai Cập

Hà Giang/Người Việt

Lê Thị Công Nhân, Hà Nội:(Nữ luật sư, ở tù từ 6/3/2007 đến 6/3/2010 vì đấu tranh dân chủ)

Chúc mừng cho nhân dân Ai Cập. Tôi theo dõi thời sự qua báo chí ngoại quốc thì biết ông Tổng Thống Mubarak đã từ chức. Nhân dân Ai Cập đã thành công trong một cuộc đấu tranh cách mạng bất bạo động chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.

Nữ Luật Sư Lê Thị Công Nhân tại tòa án Hà Nội (hình: ZELLAR/AFP/Getty Images)
Tôi phải theo dõi báo đài nước ngoài mới biết sự thật vì đài truyền hình ở Hà Nội ngay ngày hôm qua vẫn còn đưa tin lươn lẹo là quân đội Ai Cập sẵn sàng tuân lệnh tổng thống dẹp các cuộc biểu tình mà họ gọi là bạo loạn, trong khi quân đội Ai Cập không đàn áp người biểu tình. Những hình ảnh thấy chiếu trên truyền hình Việt Nam cho thấy hoàn toàn trái với lời tuyên truyền đổ tội cho dân chúng và đe dọa đàn áp.

Họ cố tình bưng bít thông tin, khi không bưng bít được thì tuyên truyền theo nhu cầu của mình dù trái sự thật.
Chắc chắn là tầng lớp thống trị đang rất rúng động. Họ không ngờ các cuộc đấu tranh dân chủ ở Tunisia và Ai Cập lại xảy ra nhanh chóng và êm đềm như vậy.

Những người tham gia đấu tranh dân chủ hóa đất nước ở Việt Nam hiện nay chỉ là những người khơi mào chứ chưa thể thành những phong trào quần chúng vì hoàn cảnh khó khăn ngặt nghèo.

LS Lê Trần Luật, Sài Gòn:



(Luật sư, bị tước giấy phép hành nghề vì đấu tranh dân chủ)

Nghĩ rất nhiều! Và nghĩ rấtnhiều đến Việt Nam, và trong suy nghĩ đó là một niềm tin là độc tài rồi sẽ bị sụp đổ.

Tấn Nguyễn:

(24 tuổi, cư ngụ tại SàiGòn, sinh viên cơ khí ra trường từ hè năm ngoái, đang tìm việc làm ổn định)

Mừng cho dân Ai Cập bao nhiêu thì xót xa cho dân mình bấy nhiêu. So với người Ai Cập, dân ta khổ hơn nhiều, không những đã bị một đảng độc tài cai trị, nhưng còn bị người cầm quyền cam tâm nhường dần lãnh thổ cho bá quyền Trung Quốc.

Nữ Blogger tên Hương:

Ðược tin bọn bloggers tụi em vui mừng gọi phôn báo cho nhau ngay. Chuyện trò trao đổi hân hoan lắm, và cùng nghĩ đến câu hỏi không ai thốt thành lời là bao giờ thì đến lượt Việt Nam?

Ðoàn Viết Hoạt, Virginia, Hoa Kỳ:

(Giáo chức, chủ tịch Viện Quốc Tế Vì Việt Nam)


Theo tôi, Ai cập cho chúng ta 3 bài học vô giá:

(1) Nếu có cơ hội người dân có đủ sức mạnh tinh thần và sự sáng suốt để bầy tỏ ý nguyện của họ một cách ôn hòa, trong đoàn kết và trật tự. Chính bạo quyền, sử dụng quân đội và công an, đã tạo ra bạo động trong các cuộc xuống đường của quần chúng ở nhiều nước khác. Rất may là quân đội Ai Cập đã bảo vệ quyền biểu tình bất bạo động của quần chúng. Chúng ta cần vận động thành phần cấp tiến trong đảng CSVN và trong quân đội đứng về phía nhân dân khi nhân dân xuống đường.

(2) Cuộc biểu dương lực lượng của quần chúng gần như tự phát mà lại có trật tự, không phải nhờ có một lãnh tụ xuất chúng hay một tổ chức chặt chẽ, mà là qua sự phối hợp hữu hiệu, có kỹ thuật của một nhóm nhỏ những người thật sự có công tâm và vì công ích, không vì cá nhân hay bè nhóm, đảng phái riêng tư nào. Mạng truyền thông điện tử giúp phối hợp nhanh chóng nhưng chỉ là phương tiện phối hợp thành công nếu nối mạng được với tất cả các khuynh hướng, các nhóm khác nhau, không phân biệt và kỳ thị.

(3) Quần chúng là động lực, xuất phát điểm và mục đích cuối cùng của cuộc biểu dương dân chủ. Cá nhân, tổ chức hoạt động trong và cùng với quần chúng như là lực lượng khởi động, tạo điều kiện và hỗ trợ cho cuộc biểu dương xuất hiện, tồn tại và tiếp tục phát triển trong trật tự và bất bạo động.

Những gì xảy ra ở Ai Cập một lần nữa cho thấy rất nhiều điều không thể tiên liệu trước được trong các chính biến dẫn đến dân chủ. Mỗi trường hợp mỗi khác. Ðối với Việt Nam, chúng ta cần vận dụng các bài học nêu trên, nhưng cần lưu ý đến đặc điểm là ở Việt Nam có đảng CS, khác với những nhóm và đảng cầm quyền ở những nước không có chế độ CS. Tôi cho rằng, biến chuyển chính trị tại Việt Nam đi theo một lộ trình khác với Tunisie, Ai Cập, đó là lộ trình chuyển hóa dân chủ, vừa từ dưới lên, vừa từ trên xuống. Tôi cho rằng cuộc cách mạng màu mang đặc tính Việt Nam đang xảy ra, và là một hợp thể của ít nhất 3 nhân tố: (1) đại đa số quần chúng bất mãn dù thầm lặng (hiện đã có); (2) phe chống đối ngày càng mạnh lên, hoạt động tích cực, bền bỉ (dù bị đàn áp), hữu hiệu, dưới mọi hình thức, chính trị và phi chính trị (hiện chưa đủ mạnh); và (3) thành phần và quan điểm cấp tiến trong ban lãnh đạo đảng CS ngày càng thắng thế (hiện chưa đủ). Ðây là chưa kể đến các yếu tố bên ngoài tác động vào, như kế hoạch bành trướng của Trung Quốc, thay đổi tài trợ của quốc tế cho Việt Nam (vì không còn là nước nghèo), Hoa Kỳ gia tăng hoạt động tại vùng ÐNA, người Việt hải ngoại tác động hữu hiệu hơn vào trong nước... Ba nhân tố chính đều cần thiết và tương quan với nhau trong tiến trình dân chủ hóa Việt Nam, một tiến trình không thể đảo ngược. Câu hỏi hiện nay không còn là dân chủ hay không mà là dân chủ như thế nào và bao giờ. Tất cả 3 biến số chính nêu trên trong tiến trình chuyển hóa dân chủ tại Việt Nam đều luôn luôn “động” và hỗ tương tác động lẫn nhau nên các bên liên quan cần theo dõi sát để có thái độ và hành động thích ứng và kịp thời.

Lê Minh Nguyên, quận Cam California, Hoa Kỳ:

(Phó chủ tịch đảng Tân Ðại Việt)

Theo tôi, Việt Nam sẽ có những biến động trong năm 2011 hoặc 2012. Các biến động có dẫn đến cách mạng thay đổi thể chế của Việt Nam hay không thì khó biết được nhưng tôi nghĩ là sẽ đưa đến sự sụp đổ chế độ.

Ðiểm khác của Việt Nam so với Ai Cập và Tunisia là ở Việt Nam là sự độc tài tập thể chứ không phải cá nhân cho nên mục tiêu tương đối khó nhắm hơn. CSVN tinh vi hơn với sự xoay vòng lãnh đạo và đặt ra hạn tuổi là 65 phải về hưu dù có ngoại lệ.

Việt Nam rất cần một cuộc cách mạng tương tự như Ai Cập và Tunisia thì mới giải quyết được các bế tắc của đất nước và thực sự giải phóng được người dân trước sự bóc lột và cản trở của đảng CSVN.


Nguyễn Hoài Nam
(Du học sinh, thành viên Tập hợp Thanh niên Dân chủ, em trai Thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung)

'Không phải những 'thế lực thù địch phương Tây', không phải sức mạnh của internet, mà là sức mạnh của ước mơ mãnh liệt trong bối cảnh hiện đại, điều họ làm được thật phi thường'

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

Ticket To Ride

Bạn,

Trong bài viết ngắn này, để đáp lại thịnh tình và lời yêu cầu của bạn Leaqua, tôi viết vài dòng về nhạc phẩm Ticket To Ride, do hai nhạc sĩ John LennonPaul McCartney đồng sáng tác.

Trong trang nhà của Wikipedia, bản tiếng Anh, bạn sẽ tìm thấy đầy đủ mọi chi tiết về bản nhạc này http://en.wikipedia.org/wiki/Ticket_to_Ride . Trước đó tôi đã đọc các chi tiết có liên quan đến bài nhạc này trong bộ sưu tập sách Beatles của tôi, sáng nay đọc wikipedia thì thấy những thông tin trong ấy rất tin cậy.

Bản này được phát hành trước dưới dạng single, mặt A là bài này, mặt B là bài Yes It Is. Ticket To Ride chiếm hạng #1 Billboard ngày 22 tháng 5 năm 1965. 



Theo Ian McDonald trong quyển Revolution in the Head thì John Lennon là người viết chính, còn McCartney là người viết phụ. Thường thì bạn thấy trong ban Beatles nếu ai hát bài nào tức nhiên người đó là người viết. Đó là vì họ rất coi trọng về mặt biểu hiện tình cảm, cộng với sự ganh đua tài năng. Thí dụ như Yesterday thì 100 phần trăm là do Paul viết, vì nó thuộc loại nhạc sở trường "kẹo bọc đường" của anh. John thì viết nhạc có tính cách rock hơn là ballad. Bài này theo Ian là một bài nhạc rất cách tân của thời ấy vì ban nhạc dùng guitar điện rất to và rõ, nhịp trống mạnh vì dùng nhiều trống floor tom-tom, là trống cái lớn nhất nằm ngay giữa bộ trống.

Một chi tiết khác thú vị, cũng theo Ian, là người nam trong bài này cho dù biết người nữ sẽ ra đi, anh ta không làm gì để ngăn cản hay đe dọa cô ta hết, như trong các bài hát trước đó thường thấy của ban Beatles.

Theo Steve Turner trong A Hard Day's Write: The Stories Behind The Beatles Songs, thì bài này có từ nhiều nguồn cảm hứng. Paul thú nhận với Barry Miles, người viết sử của anh, tin đồn từ các fans ở Mỹ là bài hát nói về cái vé xe lửa của Anh quốc để đi đến cái thành phố nhỏ có tên là Ryde - tin đồn ấy ít nhiều có phần đúng. John thì kể lại với Don Short, một nhà báo chuyên viết về sinh hoạt nghệ thuật, là anh ta lấy cảm hứng từ chuyện các cô gái làng chơi bên Hamburg phải được khám nghiệm tử tế và cấp giấy phép là sạch sẽ thì mới được hành nghề mại dâm. "Ticket to ride" là chữ do chính anh ta đặt ra (he had coined the phrase ' a ticket to ride') để mô tả những tấm giấy chứng nhận này, chứ không phải đó là từ lóng phổ thông mà dân Đức thường dùng.

Tôi đến với Ticket To Ride là qua bản cover của The Carpenters. Cho đến bây giờ tôi vẫn thích nhóm này hát hơn là nhóm The Beatles. Tôi thấy Richard Carpenter quả là có tài khi chuyển từ một bài nhạc rock, trống mạnh, sang một bài nhạc đầy suy tư, thật nhiều những chỗ dừng có nhạc minh họa. Lời nhạc từ chỗ kể về một người yêu ra đi mà người ở lại hững hờ, thành một bài nhạc mà người hát có nhiều tình cảm gắn bó, chia xa đầy tiếc nuối.

Bài này là một trong các bài đầu tay của The Carpenters, nhưng nó có thật nhiều các nghệ thuật, nét riêng biệt làm nhóm nhạc này nổi tiếng. Đọc các tài liệu thì thấy Richard đã biết hòa âm phối khí rất giỏi rất lâu trước khi dĩa nhạc đầu phát hành, nên nhạc và hòa âm chẳng khác xa mấy các bài hát sau đó, không như ABBA hay Beatles, ta có thể theo dõi dược các tiến bộ của họ từ LP trước đến LP sau.

Trở lại một xíu về cảm nghĩ về lời bài hát. "I think I'm gonna be sad" - tôi nghĩ là tôi sẽ buồn lắm đây, do hát chậm lại đã chuyển tải ý nhạc nhiều hơn là bản của The Beatles. "And he don't care" - và anh ta không quan tâm, cũng vậy, do không quan tâm nên chia động từ sai hay đúng (he doesn't care thì đúng văn phạm) cũng chẳng còn cần thiết nữa. Bài này cũng chơi chữ nhe nhàng ở chỗ "the boy that's driving me mad" - anh ta, người làm tôi điên dại - khi dùng động từ drive (lái xe), thì nay chính anh ta "ride" away.

Bài Ticket To Ride được phát hành trong album đầu tay Offering, nhưng vì dân nghe nhạc chưa quen nên bán không chạy lắm. Sau này nhờ bản (I Long to Be) Close to You mà nhóm nổi tiếng, ban nhạc bèn phát hành lại đĩa Offering nhưng với tựa mới là Ticket To Ride thì bán chạy hơn, ăn theo từ sự nổi tiếng của bài Close to You.


Sau đây là video bài do nhóm Beatles trình bày



và The Carpenters




Sau đây là lời bản nhạc

I think I'm gonna be sad,
I think it's today, yeah.
The girl that's driving me mad
Is going away.

She's got a ticket to ri-hide,
She's got a ticket to ri-hi-hide,
She's got a ticket to ride,
But she don't care.

She said that living with me
Was bringing her down yeah.
She would never be free
When I was around.

She's got a ticket to ri-hide,
She's got a ticket to ri-hi-hide,
She's got a ticket to ride,
But she don't care.

I don't know why she ridin' so high,
She ought to think twice,
She ought to do right by me.
Before she gets to saying goodbye,
She ought to think twice,
She ought to do right by me.

I think I'm gonna be sad,
I think it's today yeah.
The girl that's driving me mad
Is going away, yeah.

Ah, she's got a ticket to ri-hide,
She's got a ticket to ri-hi-hide,
She's got a ticket to ride,
But she don't care.

I don't know why she ridin' so high,
She ought to think twice,
She ought to do right by me.
Before she gets to saying goodbye,
She ought to think twice,
She ought to do right by me.

She said that living with me,
Was bringing her down, yeah.
She would never be free
When I was around.

Ah, she's got a ticket to ri-hide,
She's got a ticket to ri-hi-hide,
She's got a ticket to ride,
But she don't care.

My baby don't care, my baby don't care.
My baby don't care,

(Fading)

My baby don't care, my baby don't care.

***

Bản dịch (rất) tạm:


tôi nghĩ tôi sẽ buồn lắm đây,
vì người tôi yêu cuồng yêu dại đã bỏ tôi ra di
hôm nay

Cổ có vé đi tàu rồi, và cổ chẳng hề ưu tư chi hết

Cổ nói là sống với tôi làm cổ chán đời
Rằng cổ chẳng có tự do chi hết mỗi khi tôi ở bên cô

Tôi chẳng hiểu sao cổ lại phẫn uất như vậy
Cổ phải nghĩ lại đi chứ, làm điều phải đi chứ (tức là ở lại với tôi đó)
Trước khi cô ta nói lời chia tay
Cổ phải nghĩ lại đi chứ, làm điều phải đi chứ 






***


Hen bạn kỳ sau,

Hoctro 2/10/11

Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

Tổng quan về Lý thuyết viết lời cho một bản nhạc

Bạn,

Hôm nay tình cờ giở quyển sách:The SongWriters Idea Book của bà Sheila Davis, thấy những trang đầu chỉ dẫn ngắn gọn và rõ ràng quá, bèn lên Google Book tìm rồi cắt dán về đây để dành và dịch từ từ, để những ai không mua sách được cũng có thể theo các chỉ dẫn. Tôi đã dịch trước một đoạn http://hoctroviet.blogspot.com/2009/10/essential-lyric-framework-mot-cau-truc.html , nay bê về đây và thử dịch nốt để bạn xem.

Như tôi có nhắc đến rải rác, bên này nhiều sách về lý thuyết sáng tác nhạc hay quá, chỉ sợ không có thì giờ học chứ không sợ thiếu sách, phải chi bên nhà để ý và tìm dịch các loại sách này, thay vì dịch các thứ vô bổ.

Tổng quan này hy vọng cũng sẽ giúp ích ít nhiều với những bạn đang làm công việc dịch những lời bản nhạc Anh Mỹ sang Việt ngữ như bạn Leaqua, vì nó đề cập đến những mục tiêu mà một bài nhạc hay không thể thiếu. Vì là lời dịch nên sườn bài đã có sẵn, nhưng không vì thế mà làm cho việc dịch dễ dàng. Một bài dịch hay sẽ làm người thưởng ngoạn nhớ dai, nhớ suốt đời, như Yesterday (Ngày Hôm Qua) hay Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu do Nam Lộc dịch, hay Khúc Hát Thanh Xuân, Dòng Sông Xanh, v.v. do nhạc sĩ Phạm Duy dịch. http://www.phamduy2010.com/04loiviet/01codien.php 


***

Tổng quan về Lý thuyết viết lời cho một bản nhạc

  Lược dịch: Học Trò (hoctroviet.blogspot.com)

1. Một cấu trúc thiết yếu của ca từ


Phải làm sao cho ca từ chứa đựng:

Một ý tưởng đặc sắc, không vay mượn
- Về "người thật việc thật", trong hoàn cảnh có thể tin được,
- Trình bày rõ nét một thái độ hay một xúc cảm mà thôi,
- Đủ kha khá nội dung để có thể viết thành nhạc,
- Dung hòa với lối suy nghĩ của quảng đại quần chúng,
- Viết sao cho người nghe thông cảm được với người hát,
- Viết sao cho hàng triệu người cứ muốn nghe đi nghe lại hoài.

Một cái tựa đáng nhớ
- Nghe một lần là nhớ tên bài liền,
- Tóm tắt được tinh thần của bản nhạc,
- Độc nhất vô nhị (đừng trùng tên với bài của người khác).

Lôi cuốn ngay từ đầu
- Lôi kéo người nghe vào bài nhạc,
- Thiết lập không gian, thời gian, hoàn cảnh, nhân vật chính chỉ trong vài câu đầu.

Một sự phát triển hợp lý
- Trình bày các yếu tố trong bài nhạc theo một thứ tự hợp lý,
- Phát triển một ý tưởng từ điều này, sang điều khác, để đi đến một cái gì đó rõ rệt,
- Phải có kết luận cho bài, dù nói rõ ra hay không.

Thể loại nhạc phù hợp
- bổ sung và thăng hoa mục đích của nhạc phẩm,
- Chuyển tải thành công những kỹ xảo mình mong muốn.

2. Ba loại cốt truyện

Có ba loại cốt truyện của một bài nhạc với độ phức tạp khác nhau:

1. Thái độ: viết về một tình cảm hoặc một thái độ, như bài Unforgettable.(Chẳng quên được em)

2. Tình huống: trong đó thái độ hay tình cảm được lồng vào trong một tình huống làm nó phức tạp thêm, như trong bài Torn between two lovers (Giằng xé giữa hai người tình)

3. Đầy đủ câu chuyện: trong đó các sự kiện được diễn tiến mạch lạc, có lúc khởi đầu, diễn tiến, và chung cuộc, như trong bài Coward of the county (tên hèn nhát của tỉnh.)

3. Các kỹ thuật chính để phát triển một bài nhạc

- Tạo một chuỗi sự kiện có chủ đích ( thí dụ như bài "The First Time I Ever Saw Your Face" - lần đầu anh nhìn thấy dung nhan của em): tường thuật các chi tiết theo thứ tự gia tăng của sự quan trọng của chúng.

- Báo trước ( thí dụ như bài "Class Reunion" - họp mặt bạn học cũ): khơi gợi một cốt truyện hấp dẫn trước khi sự kiện sẽ xảy ra.

- Tạo một hình tượng: ( như trong "Gentle on my mind" - nhẹ nhàng trong trí em): sắp xếp các hình ảnh sao cho chúng tạo nên một khung cảnh nhất định, theo ý tác giả.

- Trở về chủ đề ( như trong "In The Ghetto" - xóm của người da đen) : đem về cuối câu những chữ chính, câu chính, dòng hay đoạn chính đã dùng trước ở phần đầu của đoạn nhạc.

- Tạo mâu thuẫn ( như trong "Coming in and out of your life" - đến và đi khỏi đời em): tạo cho người hát có tâm trạng lạc lõng với các tâm trạng nội tại cũng như ngoại cảnh.

- Tạo căng thẳng có tính cách châm biếm, chõi ( như trong "Send in the Clowns" - gửi tới đây mấy thằng hề): tương phản những điều dường như, hay đã thường xảy ra trong quá khứ để tương phản một cách mỉa mai với hiện tại.

- Tạo ngạc nhiên (như trong "Harper Valley PTA") tạo cho người nghe sự ngạc nhiên ở phần cuối đoạn bằng cách dùng các kỹ thuật như "khám phá", "làm méo đi (ý nghĩa thường)", hay "quay vòng lại khởi thủy".

- Chơi chữ (như trong bài "On the Other Hand" -mặt khác): khai thác một câu hay chữ có nhiều nghĩa. (thí dụ như on the other hand, cả thành ngữ nghĩa là "mặt khác" nhưng chữ hand cũng là bàn tay, có thể dùng cho một nghĩa khác, cụ thể hơn, như đếm từng ngón tay, v.v. - Xem lời nhạc bài này ở cuối bài dịch - hoctro)

- Tạo cảnh trí (như trong "It was a very good year" - đó là một năm rất thành công) tạo ra các bức tranh vẽ phác, tượng trưng nhằm biểu tượng hóa ý nghĩa bài hát.

- Tạo cốt truyện như là một câu hỏi ( như trong "Guess who I saw today, my Dear?" - đố em hôm nay anh vừa gặp ai?): tạo ra một câu hỏi (chưa có câu trả lời) trong phiên khúc đầu, cho tới phiên khúc cuối mới biết lời giải.

- Tạo một đối thoại có tính tranh luận ( như trong "Baby, it's cold outside" Em cưng, ngoài kia trời lạnh lắm): dùng một cặp ca sĩ hát đôi để kịch hóa giữa những ý tưởng chọi nhau.


4. Sườn cốt truyện

Bốn thành tố chính của một cốt truyện bao gồm góc nhìn, suy tư (giọng), thời gian, và khung cảnh - quyện vào nhau để tạo nên xương sống của cốt truyện. Mỗi thành tố phải thật rõ ràng và xuyên suốt để tạo cho giai điệu một cái cột xương sống vững chãi.

Sau đây là 4 thành tố (xem thêm hình minh họa bản tiếng Anh)

Góc nhìn:  Ngôi thứ nhất (Tôi, chúng ta) - Ngôi thứ nhì (em hay anh) - Ngôi thứ ba (anh ấy/cô ta/ họ)

Giọng văn: suy nghĩ - nói chuyện.

Thời gian: quá khứ - hiện tại - tương lai - đang liên tục diễn ra.

Khung cảnh: không có - một chốn nhất định - một chốn không rõ rệt như "đang ở đây" - các cảnh trí thay đổi - một cái xe đang chạy.

Sau đây là khái quát về những chọn lựa bạn có thể thực hiện.

Vì đa số các bài nhạc phổ thông đều thuộc loại bày tỏ thái độ hoặc một tình huống, đại đa số góc nhìn đều dùng ngôi thứ nhất và thứ nhì số ít: "tôi" và "em/anh". Dùng ngôi thứ ba số ít "nó, anh ấy, cô ta" khi muốn dẫn chuyện. Đa số lời nhạc để ca sĩ làm "tiếng nói suy nghĩ" - hoặc suy ngẫm về một kinh nghiệm hay một trạng thái tình cảm, hoặc nói về một người hiện vắng mặt, về một nơi chốn nào đó, hay về một điều gì đang diễn ra trong tâm tưởng. Lời nhạc cũng có thể thuộc dạng "đối thoại", trong đó ca sĩ mặt đối mặt và trò chuyện với nhân vật đối diện mà cô/anh đang muốn bày tỏ. Cái phương cách bạn xử lý một trong 4 yếu tố đã đề cập sẽ ảnh hưởng đến 3 yếu tố còn lại. Mục tiêu là dung hòa hết 4 yếu tố để tạo thành một lời nhạc xuyên suốt và mạch lạc. Tóm lại:

a.Để ý đến góc nhìn, suy tư, thời gian, và khung cảnh,
b. khi đã quyết định dùng cái gì thì đừng quên nó,
c. Nếu phải thay đổi, nhớ kể ra trong bài nhạc để người nghe hiểu rõ.

5. Khái quát về vần điệu

Vần điệu: định nghĩa: hai hay ba từ (hoặc cụm từ) được coi là có vần với nhau khi trong mỗi từ chứa một nguyên âm cuối  và phụ âm cuối giống nhau, trong khi phụ âm trước âm cuối thì khác với phụ âm của âm cuối. Có ba loại vần: hoàn toàn - với dấu trọng âm chính, hoàn toàn - với dấu trọng âm phụ, và gần như hoàn toàn.

(Vì lối phân loại này theo Anh ngữ nên với tiếng Việt mình không áp dụng hoàn toàn được - tiếng Việt mỗi chữ chỉ có một âm tiết, thay vì một, hai, hay nhiều hơn như trong tiếng Anh. Xin xem kỹ hơn hình phần tiếng Anh để xem bà Davis phân loại ra sao. - hoctro)

6. Mười Nguyên Tắc Chính Để Viết Lời Nhạc

 1. Đơn giản: giữ sao cho chỉ có một ý tưởng chính thôi, dẹp bỏ hết các chuyện phụ. Ta có thể tóm tắt được cốt chuyện của một bản nhạc viết giỏi chỉ trong một câu ngắn.

 2. Sáng sủa: dùng những đại từ chỉ định để chỉ ra ai đang kể chuyện hay suy nghĩ những gì. Với những đại từ như anh ấy, cô ta, họ, hoặc nó, phải kê ra rõ ràng chúng ám chỉ ai. Nếu cốt chuyện thay đổi không gian, thời gian, hay góc nhìn, phải viết xuống thành lời để diễn tả sự thay đổi này.

3. Cô đọng: mỗi chữ trong bài đều phải có mục đích. Dẹp bỏ các từ sáo rỗng (rất, chỉ) các trợ động từ như chậm đi, buồn hơn hay những từ không cần thiết (mặt trời mọc buổi sáng)

4. Nhấn mạnh: dùng những chữ ngắn, chỉ có một âm. Để những chữ quan trọng vào cuối câu. Nên dùng những động từ thể chủ động chứ không ở thể bị động: viết "nụ hôn của em làm anh bị lừa" chứ không viết "anh bị lừa bởi nụ hôn của em"

5. Nhất quán: dùng tinh thần diễn đạt và văn phong như nhau từ đầu đến cuối bài. Dùng những chữ chính của đề tài như chữ "mưa" lúc nào cũng là "mưa" như mưa rơi thật, hay là luôn dùng như là một hình tượng (mưa  = phiền muộn), đừng cho nghĩa này chạy qua nghĩa kia trong cùng bài nhạc. Luôn để lời nhạc có một nghĩa em (hay anh). Thí dụ như rtong bài Moon River, thì con sông là nghĩa "em" xuyên suốt bài hát.

6. Chặt chẽ, mạch lạc: mỗi phản ứng đều phải có lý do xảy ra trước đó. Giữ một trình tự thời gian hợp lý xuyên suốt bài hát: sáng-trưa-tối, cũng như một tình cảm tăng dần hay giảm dần hợp lý, thí dụ như "mỗi phút trong một giờ, mỗi giờ trong một ngày, mỗi ngày của một tuần"

7. Rõ rệt, đặc trưng: chọn một thứ đặc trưng như quả táo so với chung chung như trái cây; rõ rệt (những đóa hồng anh mang đến) thay vì trừu tượng (những điều nho nhỏ anh làm). Bày tỏ tình cảm rõ rệt bằng hành động thay vì kể về nó. Thí dụ như thay vì nó về một tình cảm là e thẹn, bẽn lẽn (shy), ta nên viết rằng "bỗng dưng em thích nhìn đôi giày em" (You take a sudden interest in your shoes.)

8. Lặp lại: để thỏa mãn nhu cầu của người nghe là họ cần ghi nhận lại những gì quen thuộc, lặp đi lặp lại các chữ hay câu quan trọng để nhấn mạnh chủ đề - nhất là nên lặp đi rồi lại lặp lại tựa bài.

9. Đồng nhất: trưng bày các phần tử của bài dựa theo sự quan trọng của các phần tử đó. Đặt các phần tử này vào trong không gian, thời gian, và hành động sao cho chúng hài hòa như một vật thể chung, nhằm tạo ra một ấn tượng nhất định. 

10. Cảm giác thành thật: viết về nhữngi ình huống hay tình cảm bạn hiểu được. Không gì thay thế được tính chân thật: phải chân thật mới làm người ta tin được.

7. Các quyết định chính phải làm 

Chọn giới tính: những tình cảm biểu lộ trong bài nhạc thuộc về phái nam hay phái nữ? Với một số đề tài thì việc chọn giới tính rất quan trọng (như kiểu "đêm nay ai đưa ANH về" nghe không lọt tai chút nào - hoctro.) Tất nhiên sẽ có những lời nhạc mà phái nào dùng cũng được. Nên chú tâm vào chuyện này trước khi viết lời.

Chọn góc nhìn (quan điểm): nhạc sẽ dùng ngôi thứ nhất và chú tâm vào chữ "tôi"? dùng ngôi thứ hai với chú tâm vào "em" hay "anh"? Hay sẽ dùng ngôi thứ ba, nhấn mạnh vào "anh ta", "cô ấy", hay "họ"? Nếu lời nhạc thay đổi ngôi trong bài (điều hiếm khi xảy ra), nhớ phải làm rõ cũng như có chủ đích rõ rệt tại sao phải làm vậy.

 Chọn giọng văn: người ca sĩ sẽ độc thoại (suy nghĩ và nói với chính mình) hay đối thoại (nói với người khác)? Nếu độc thoại thì ca sĩ có thể sẽ 1)ngồi một mình và suy nghĩ, 2)hay có người khác ngồi bên cạnh và suy nghĩ, hay 3)nói về một người vắng mặt, về nơi chốn nay một điều gì đó, và 4)nói về cái "tôi", cái bản ngã của chính mình. Nếu đối thoại thì nghĩa là lời bài nhạc sẽ là cuộc nói chuyện với người thứ hai đang có mặt. Phải lưu ý chọn giọng văn và giữ trọn bài như vậy.

Chọn thời gian: các hành động trong bài có 1) diễn ra trong một thời điểm không xác định, hay 2)hiện tại - một vấn đề đang diễn ra, một tình cảm thường xuyên nghĩ đến, hay là 3) một khoảnh khắc xảy ra chỉ một lần trong hiện tại, hay 4) quá khứ, 5)  một quá khứ nhưng dùng động từ ở thể hiện tại, 6) tương lai? Phải chọn một thứ thôi và luôn xem chừng, nếu đổi từ quá khứ sang hiện tại thì phải viết xuống thành lời.

Chọn khung cảnh: ca sĩ độc thoại hay đối thoại ở đâu? trong quán ăn, phòng ngủ, hay trong phòng họp ở công sở? Ngay cả khi lời nhạc không viết xuống là khung cảnh ở đâu, là người soạn lời bạn phải nắm rõ điều này. Khi khung cảnh thay đổi thì phải viết xuống rõ ràng.

Chọn lối diễn đạt: thái độ của ca sĩ về các sự kiện xảy ra trong bài: bâng khuâng, nuối tiếc, thù hận, biết ơn, v.v.) Quan trọng nhất là phải diễn đạt một cách nhất quán, giữ một thái độ xuên suốt bài hát.

Chọn từ vựng: nhân vật trong bài có học thức hay không? hay chỉ khôn vặt nhờ giao tiếp ngoài xã hội? là nhà thơ? Nắm rõ tính cách nhân vật và chọn từ vựng thích hợp để thể hiện xuyên suốt cả bài nhạc.

Chọn cấu trúc bài: bạn muốn người nghe có cảm giác về bài hát ra sao? Cấu trúc bài giúp tạo một hiệu quả nhất định. Một trong ba cấu trúc chính nào sẽ diễn tả đạt nhất tình cãm bạn muốn truyền đạt ?(Ba loại cấu trúc chính là AB: phiên khúc [pk]/điệp khúc [đk]; AABA: pk/pk/đk/pk; và AAA: ba khúc nhạc giống nhau - hoctro). Chọn cấu trúc bài trước khi viết lời xuống.

Sống trọn vẹn như nhân vật: Bạn có thật sự tin vào nhân vật và tình huống bạn đang viết không? Chỉ khi nào bạn thật sự tin, thì khán giả mới tin theo được.

Hiểu tâm lý khán giả: Mỗi loại nhạc đều có khán giả riêng. Các thể loại nhạc thời nay lại càng ngày càng khác biệt nhau. Hiểu và đồng quan điểm với loại khán giả bạn đang viết về - pop, hip-hop, rock, rap v.v.Chọn đúng thể loại nhạc để viết sẽ có tác dụng xâu xa đến từ vựng và phong cách của lời nhạc cũng như âm thanh của bài nhạc.

Kết luận

Vừa rồi là các điều phải ghi nhớ mỗi khi bạn viết lời nhạc. Thật nhiều thứ để nhớ, nhưng (hy vọng) bạn sẽ áp dụng hết chúng vào bản nhạc của bạn, nếu không phải trong bài biên tập nháp đầu tiên, thì phải trong bài biên tập bạn sẽ đem trình làng. Đó mới là bản sẽ chứng tỏ bạn là một nhạc sĩ hay hay dở! (Vậy thì bạn cứ nên sửa đi sửa lại nhiều lần và chăm chú vào các điều trên bạn nhé. Chúc bạn thành công - hoctro)

Dịch xong ngày 25-2-2011
Hoctro

***






***

On the Other Hand Lyrics

On one hand I count the reasons, I could stay with you
And hold you close to me, all night long.
So many lover's games, I’d love to play with you
On that hand there’s no reason, why it's wrong

But on the other hand, there's a golden band
To remind me of someone who would not understand
On one hand I could stay and be your lovin’ man
But the reason I must go is on the other hand

In your arms I feel the passion, I thought had died
When I looked into your eyes, I found myself
When I first kissed your lips, I felt so alive
I've got to hand it to you girl, you're something else

Girls Generation - Korean