Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Các Nhạc Phẩm Yêu Thích - Nhạc Sĩ Đăng Khánh

Cánh Hoa Xưa

Chiều tàn về trong hoang vắng đưa những xót xa
Lạnh lùng nhìn năm tháng qua dáng xưa giờ phai nhòa
Nghẹn ngào xin bao thương nhớ về với tình yêu cũ
Cánh hoa xưa với vòng tay cũ đã xa muôn trùng

Mấy phút đắm đuối ôi mộng tan rồi
Những xám hồi cho ngày xanh
Mong manh duyên lỡ tan rồi
Đêm hoa ta thắp cho người người hỡi

Gọi hồn ai trong sương gió
Cuộc tình oan nên bến mơ
Một mình ta trong gió mưa ầm thầm
Gió cuốn gió cuốn trong vòng tay này
Vẫn giá buốt trên bờ môi
Chia ly chưa dứt duyên đời
Duyên xưa theo gió bên người hoài mong

Lạnh lùng nhìn dòng sông vắng
Nghẹn ngào chờ dòng nước trôi
Cuộc tình để rồi thế thôi muôn đời
Chiều tàn một bên sông vắng bao nỗi nhớ mong
Một ngày một đời sẽ qua dáng ai rồi phai nhòa
Nghẹn ngào nhìn hoàng hôn xuống
Ừ thôi từ đây ...
Vẫn sông xưa vẫn dòng nước cũ
Ước mơ phai tàn.


Cung Đàn Xưa

Buồn đến khi trong lòng xa vắng rồi
chiều xuống mênh mông hồn vàng rơi
rượu đắng cho tình say ôi tuyệt vời
nhạc buồn ghi dấu xưa rồi thế thôi

còn đâu trên hương sắc lối xưa em đi
tình xưa nay đã chết bên bờ trăng thề
môi cưòi rồi đã hết như chiều tàn về
đã quên rồi chiều xưa trao lời ân ái

buồn đến trong sương chiều xa vắng người
buồn đến khi sương mờ vàng rơi
tình đã như dòng sông xa vời vợi
tình buồn con nước xưa hờ hững trôi


Đêm Trăng Khuya


Giọt nước mắt rơi thiết tha
C̣òn tiếng khóc ôi xót xa
Nghìn đau thương còn đó bên song nhạt nhòa Chợt thức giấc bên khúc ca
Còn tiếng hát nay vắng xa
Rồi mãi mãi phai nhòa tâm tư

Đêm trăng khuya bên gịòng sông vắng
Ta mình riêng bóng nhớ em bên song thướt tha
Bao thu qua muôn lần thay lá
Muôn vàn thương nhớ khắc ghi trong lòng ước mong
Tình còn xanh lá thắm
Đời vùi sâu nước mắt
Cho sầu đắng cho tình vắng cho vàng nét môi
Từ ngày xuân đã chết
Còn hồn xanh mắt biếc
Trên ghềnh đá em còn đó khúc ca dưới trăng

Giọt nước mắt nay vắng xa
Chiều đã khuất ta với ta
Ngưỡi bên song từ đó bước chân im lìm
Chờ mãi mãi trong giấc mơ
Vườn bát ngát như suối thơ
Đời cuối nắng lên mù tương tư


Dù Nghìn Năm Qua Đi

Tôi đưa em đến Capri
Biển màu xanh rất xuân thì
Tôi theo bước chân đi
Núi xanh và mái đỏ
Con đường nhỏ em đi

Tôi đưa em đến Capri
Tôi đưa em đến Venise
Nước xanh muôn màu, mắt xanh đa tình
Với em một mình, tình yêu đắm say

Ngày vui tới trong ta tuyệt vời đó em
Tình yêu đã cho em một đời
Ngày em mới bước chân vào đời
Thì tôi đã yêu em thật rồi
Yêu em hơn quá khứ
Theo em bên lối cũ
Màu thời gian khó phai

Tôi đưa em đến Venise
Màu thời gian vẫn xuân thì
Trên sông nước Venise
Có con thuyền vẫn đợi
Dù nghìn năm qua đi

Hôm xưa tôi đến Venise
Cô đơn đếm bước chân đi
Nhớ em vô cùng, cách xa muôn trùng
Bến sông lạnh lùng, người đâu có hay


Hạt Mưa Bay Cuối Đời

thơ: Du Tử Lê

Từ trong tôi thịt da tôi thời gian trôi
Giọt sương khuya yêu thương tuyệt vời
Máu tôi từ em đưa tới

Này em ơi, từ trong tôi, kìa tôi ơi
Nụ hôn xưa đau thương một đời
Máu em chung trong tim tôi

Cho một đời thiết tha
Cho cuộc tình xót xa
Cho hình hài thoáng qua
Cho quên đời người

Ði rồi về cũng qua
Nghiêng một chiều rất xa
Chưa chào đời đã qua
Cuối nắng mưa sa

Này em ơi, người yêu ơi
Từ trong tôi thịt da tôi
Hạt mưa bay cuối đời
Và mai sau nụ hôn xưa son chưa bạc màu
Nhớ nhau đêm không qua mau

Này em ơi
Nụ hôn xưa dau thương một đời
Máu em chung trong tim tôi


K. Khúc của Lê

thơ: Du Tử Lê

Tôi xa người như xa núi sông,
Em bên kia suối? Bên kia rừng?
Em bên kia nắng? Bên kia gió?
Tôi một giòng sương lên mênh mông

Tôi xa người như xa biển đông
Chiều dâng lênh láng chiều giăng hàng
Những cây ghi dấu ngày em đến
Đã chết từ đêm mưa không sang

Tôi xa người xa hơi thuốc cay
Ngày mai tình sẽ bỏ tim này
Chiều em không tới hàng cây đã
Nghiêng xuống tôi từng ngọn heo may

Tôi xa người như xa biển đông
Như xa núi sông
Em bên kia suối
Sương lên mênh mông
Tôi xa người xa tôi từ đây lặng yên dấu xưa
Còn chân đã cũ, còn lời oán than

Tôi xa người xa môi rất tham
Em như gió núi, như chim ngàn
Em xa xôi quá làm sao biết
Tôi âm thầm như cơn mê hoang

Tôi xa người xa không hờn oán
Vườn tôi trăng lạnh đến hoang tàn
Nhớ ai buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về như vết thương


Lệ Buồn Nhớ Mi

thơ: Du Tử Lê

Cành xương tháng chín ký ức âm u
Mưa mù tháng Giêng hồn cây phong úa
Đâu nắng hôm xưa mưa buồn cuối trời
Dấu chân nghìn dặm vàng sau lưng
Vàng đôi môi mùa em thu tím
Giữa quạnh hiu tôi cúi chào
Giữa quạnh hiu tôi cúi chào

Trăm năm đã thẹn biển sông vực sâu
Bầy chim thương tích buồn khâu áo người
Trăm năm vẫn đợi môi nhơ' tàn phai
Bàn chân nhớ đất lệ buồn nhớ mi

Rừng mưa tháng chín môi tóc em đâu
Nỗi buồn sớm mai mùi hương đã chết
Dấu tích năm xưa môi lạnh tiếng cười
Nhớ em hạt bụi đời hư vô
Còn tương tư hỏi sông núi cũ
Giữa mùa thu em nhớ gì
Giữa mùa thu em nhớ gì


Mắt Em Vương Giọt Sầu

Tình yêu, từ xa xưa như trái đắng
Ngày chưa đi tiếng hát bỏ câu thề
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu

Thời gian làm thu phai trên suối tóc
Buồn trên môi nước mắt chẳng thay mầu
Ta về lại thăm vườn xuân hoa cũ
Bên giáo đường nghe kể chuyện tương tư

Tình vẫn hoang mang tiếng buồn vọng mãi
Giòng nước trôi mau em sẽ về đâu
Màu thời gian hoang vắng
Đã chết một đời sau
Tôi bên bờ dĩ vãng
Mắt em vương giọt sầu

Đành thôi cành phong xưa nay đã chết
Rồi mai kia bóng sẽ bỏ xa người
Ta ngồi lại nghiêng đời bên tuyết trắng
Nghe gió về vin cửa gọi đơn côi


Ta Muốn Cùng Em Say

Người yêu, người ơi đừng khóc nữa
Vàng thu tàn lá úa
Tình yêu như rượu cay
Ấm bờ môi từ đây
Yêu mãi vòng tay này
Hãy vui trọn đêm nay

Người yêu, người ơi đừng khóc nữa
Tình yêu người đã hứa
Nghìn năm vẫn còn say
Hãy cạn ly chiều nay
Vui với tình yêu này
Ta muốn cùng em say

Một ngày không có em
Nhớ xôn xao bàng hoàng
Một đời xa vắng em
Réo âm vang muộn màng
Một ngày em không tới
Một ngày em không nói
Nụ cười rong rêu mãi
Nát tan

Ngày mai tàn phai màu hoa cũ
Thời gian cuồng thác lũ
Hoàng hôn rơi đầy tay
Sẽ vì em từ đây
Cho những ngày hao gầy
Ta muốn cùng em say


Yêu Dáng Em Xưa

Rồi một chiều em như bóng mây
Mắt môi cười đã cho đời ngất ngây
Rồi một ngày ai đưa em tới đây
Đã cho lòng em rã rời đắm say

Môi em thơ ngây
Yêu thương dâng đầy
Tóc em như mây
Ru hồn anh giấc mơ dài

Từ ngày ta có nhau
Cuộc tình gieo nỗi đau
Một chiều môi khẽ trao
Nghe cây lá xôn xao

Những chiều buồn phố xưa
Nhớ nụ cười dưới mưa
Mắt buồn không tiễn đưa
Nhiều yêu thương và nhớ

Rồi ngày mai có nhau
Tình hồng lên vết sâu
Ta đã yêu, ta vẫn mơ
Cho kiếp sau còn thấy nhau

Rồi từng ngày ta mong có nhau
Biết yêu là đã cho nhiều giấc mơ
Cuộc tình mình gieo vui muôn ý thơ
Giữ môi cười cho suốt đời ước mơ

Nguồn: Dactrung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Girls Generation - Korean