Gió
Gió, mang đi bao u buồn năm tháng não nề
Và chiều nay bỗng dưng gió về
Gió đi mang theo bao mùi hương cũ
Chiều nay có người xa người
Một lời nói, một lời hứa đã quên
Một lần tiếc một lần nhớ đã qua
Một lần gió, ngày nào đó
Gió mang theo những kỷ niệm
Gió cho ta ngày tháng dài
Gió đong đưa những muộn phiền
Gió ru ta, ngày cuối đời
Gió mang cho ta u sầu năm cũ trở về
Và chiều nay ta bỗng nhớ người
Gió năm xưa sao không còn đi nữa
Về nơi cuối trời có người
Nụ cười nào đó
Nụ cười nào đó em đi mang theo chân quên đường về
Giọt lệ nào đó khô trong tim tôi làm đêm não nề
Nụ cười nào đó, giọt lệ nào đó người
Sóng vỗ đôi bờ lá đã xa cành tình xưa có còn xanh
Kỷ niệm ngày đó tôi đi mang theo như hoa tàn tạ
Buồn vui ngày đó tôi đeo trên vai vàng như nắng hạ
Kỷ niệm ngày đó buồn vui ngày đó người
Ðã chia đôi nguồn, nếu quên đêm buồn người có nhớ ngày vui
Một ngày nào đó trong khi vô tư yêu xưa tràn trề
Mùa đông mà ngỡ như xuân đang qua ấm êm vỗ về
Rồi hạ chết đi thu sang rụng thêm cánh vàng
Nụ cười nào đó khi đêm đông sang lạnh đời em mang
Nụ cười nào đó rơi trong đêm sâu hôm nao về nguồn
Ðường xưa nào có chân em hoang mang lạc trong nỗi buồn
Nụ cười nào đó, đường xưa nào có người
Lắng nghe cung đàn rứt bao tơ vàng người có thấy lòng vui
Bờ vai nào đó xa đôi tay ôm khi nao tìm lại
Làn môi nồng ấm bao cơn mê say làm ngưng tháng ngày
Bờ vai nào đó làn môi nồng ấm người
Có nhau đêm này mất nhau đêm nào người có tiếc nghìn sau
Một ngày nào đó trong khi vô tư yêu xưa tràn trề
Mùa đông mà ngỡ như xuân đang qua ấm êm vỗ về
Rồi hạ chết đi thu sang rụng thêm cánh vàng
Nụ cười nào đó khi đêm đông sang lạnh đời em mang
Tình Yêu Có Khi
Tình yêu có khi là khúc nhạc sầu
Tình yêu có khi là phút nhiệm mầu
Tình yêu có khi là giấc mộng đầu
Ta đã mơ, rồi quên lãng
Tình yêu có khi là những tượng hình
Về trong giấc mơ mà ngỡ người tình
Tình yêu có khi là những nụ cười
Ta đã trao, rồi biến mau
Tình như bão cuốn xoáy trong lòng
Tình như cơn gió buốt đêm đông
Tình như lửa cháy nóng trong đời kẻ phiêu du , ú u ù
Tình như con thú chốn hoang sơ
Lạc loài đâu đó kiếp bơ vơ
Tình như viên đá phủ rong rêu, quên tình yêu
Tình yêu có khi là tóc lượt là
Tình yêu có khi là mắt mặn mà
Tình yêu có khi là những đoạn đường
Mang dấu anh làm em nhớ
Tình yêu có khi là lúc đợi chờ
Làm trang giấy anh đầy những vần thơ
Tình yêu có khi là lúc tàn phai
Ta đã xa, ngày cũng qua
Vầng Tóc Rối
Ngày lạc bước phiêu du, tôi theo cơn dông, qua khung trời rộng
Đời lặng lẽ trôi qua, cơn mê mệt nhoài, đôi chân lạc loài
Còn lại những cơn say, theo tôi bao đêm, cho quên đời này
Nhìn lại cánh thư xưa, xanh xao nhạt màu, em yêu còn đâu ?
Lặng lẽ đi tìm dấu em đêm dài, nhịp nào gõ hồn tôi, cơn mưa dạt dào vỗ về
Nhiều khi tôi tìm trong ký ức, vụng về bóng hình em, đã tan vào cõi huyền không
Còn lại chút bao dung, tôi mang cho em, yên vui phận người
Về nhặt góp dư âm, tôi chôn trong tim, cưu mang muộn phiền
Ngọn đồi gió năm xưa, vi vu âm vang, thinh không vọng lại
Vầng tóc rối em ngoan, bay trong chiều vàng, tôi yêu ngàn năm
Nguồn: Dactrung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét