Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Agnetha Faltskog: Past, Present and Future

Bạn,

Đây là một video của một bài hát trong CD "The Coloring Book" do Agnetha Faltskog làm cách đây vài năm. Nghe rất hay, Agnetha diễn tả rất đạt. Nghe lời nói mới thấy nổi da gà, vì nó quá đúng với tâm trạng của Agnetha. Hồng nhan đa truân, một lần đổ vỡ trong hôn nhân với Bjorn, thành ra cuộc đời của Agnetha trở nên sầu muộn.

Trong 4 người của ABBA, người tôi "yêu" nhất là Agnetha, rồi đến Benny, rồi Frida. That's it. Tôi không ưa Bjorn xíu nào, vì anh không đem lại hạnh phúc lâu bền cho Agnetha. (Ngoài ra thì tài nghệ nhạc cũng second rate, viết lời cũng second rate, bóng mờ cạnh Benny, viết nhạc kịch Chess phải có thêm Tim Rice mới viết nổi những sophisticated sentences.) Benny thì vẫn có quan hệ gắn bó với Frida, họ vẫn đứng chung với nhau trong những lần hội họp, mà gần đây nhất là trong lần được inducted vào Rock and Roll Hall of Fame.



Lúc nàng e thẹn với lời hỏi mời khiêu vũ, lúc nàng nghiêm nghị khi nói thẳng "don't try to touch me", v.v.. Sao nàng không thử đóng phim nhỉ??? That could have been a great career move.

Điều tôi thích thú là cả Agnetha lẫn Frida đều rất gracefully aged, nói như mình là "đẹp lão". Hai người nhìn sau 30 năm vẫn duyên dáng, đáng yêu và trân trọng như thủa nào xem những video như The Day Before You Came, Happy New Year, Super Trooper, v.v. và v.v.


"Past, Present And Future"

[The Past]

Past - well now let me tell you about the past
Past is filled with silent joys and broken toys
Laughing girls and teasing boys
Was I ever in love?
I called it love
I mean - it felt like love
There were moments when...
Well, there were moments when...

[Present]


Go out with you?
Why not?
Do I like to dance?
Of course
Take a walk along the beach tonight?
I'd love to
(But) Don't try to touch me
Don't try to touch me
Cause that will never happen again
Shall we dance?

[The Future]


Tomorrow - well... Tomorrow is a long way off
Maybe someday I'll hold somebody's hand
Maybe somewhere someone will understand
You know - I used to sing: "A tisket, a tasket, a green and yellow basket"
I'm all packed up and I'm on my way and I'm gonna fall in love
But at the moment it's doesn't look good
At the moment it will never happen again
I don't think it will ever happen again

Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010

Nhân đọc Nguyễn Ngọc Ngạn - Kỷ Niệm Sân Khấu

Bạn,

Chuyện đầu tiên tôi để tâm sau khi xem xong Paris By Night 99 hồi đầu tháng 4, là chờ tới ngày 15/4, tức là hai tuần trước, đề tìm mua quyển sách Kỷ Niệm Sân Khấu của nhà văn kiêm MC Nguyễn Ngọc Ngạn (NNN).



Sách 28 USD, bọc nylon, nên không xem thử được. 28$ thì cũng OK salem, mua sách computer thường thì 40, 50 tì, nên 28$ cũng không phải là mắc, nhất là dân khoái nghe ông NNN "tán gẫu" giữa những bài nhạc như tôi.

Xem xong rồi thì không thất vọng chút nào. Không thất vọng vì tôi không mong tìm thấy trong sách những chuyện yêu đương nhắng nhít sau hậu trường, mà chỉ muốn xem những thăng trầm của tác  giả cũng như của Thúy Nga ra sao.

Ông NNN viết rất dí dỏm, đọc rất lôi cuốn. Tôi xem liền một weekend thì xong, mãi đến hôm nay mới có giờ rảnh để vào đây post một bài "bàn loạn."

Nói chung ai thích mấy chuyện hành lang Thúy Nga, như họ tổ chức ra sao, mời hay bỏ ca sĩ vì lý do nào, thì sẽ biết được khối chuyện. Ông NNN cũng bỏ ra hẳn một chương nói về ban kịch Thúy Nga do ông casting cũng như viết kịch bản, tập dượt ra sao, Chí Tài thử nghề diễn kịch ra sao, v.v.

Ông NNN vào nghề cũng tình cờ, chỉ vì ông Tô Văn Lai biết ông viết tiểu thuyết bán chạy. Rồi các cách thức ông nhớ ý chứ không nhớ script hay dùng teleprompter, cũng được viết xuống cặn kẽ, cùng những chỉ dẫn cho những ai muốn theo nghề MC.

Một quyển sách vui nhiều hơn buồn, xem để giải trí, để ráng khỏi nhớ đến cái ngày cuối tháng tư vui ít hơn buồn này ....

Ba mươi lăm năm, nhìn lại ...

Bạn,

Ba mươi lăm năm trước, 1975, tôi là một cậu bé học lớp 3, nhìn từ khe cửa nhà ông ngoại xem xe tăng và bộ đội tiến vào "giải phóng" Sài gòn. Tôi còn nhớ, trên TV có chiếu một cuốn phin hoạt hình rất cảm động, khi người mẹ có chiếc thuyền dài dưới đáy sông, thuyền dài ra đề hai em bé tượng trưng hai miền Bắc Nam gặp nhau ở giữa thuyền. Vài tháng sau đó, ông tôi và ba tôi xếp gói đi trình diện "học tập cải tạo." Đó là lần cuối tôi thấy mặt ông tôi, bởi chưng ông đã chết vì tù đày ngoài Bắc vài năm sau đó. Cả một tuổi thơ tôi thiếu vắng tình ông cháu.

Cuốn phim hoạt hình đầu tháng 5/75, nhìn lại, không khác gì một cái bánh vẽ.

May mắn thay, 20 năm trước đây tôi được theo diện HO sang định cư Hoa Kỳ.

Từ đó tới nay, tôi học được quá nhiều điều mới lạ từ sách vở, cũng như học cách hiếu hòa với các sắc dân khác để làm việc. Tôi được tôn trọng, không ai bới móc quá khứ của tôi xem bố tôi, ông tôi đã có tội gì với đất nước.

Trong công việc tôi làm, một thảo chương viên, lo lắng cho nhiều chi nhánh của hãng trên khắp thế giới, đôi lúc tôi cảm thấy tôi không chỉ là người Việt Nam, tôi còn là công dân thế giới nữa.

Vì suy nghĩ như trên, tôi cũng không cảm thấy sự cần thiết phải quay trở về Việt Nam để thăm, hoặc để làm việc. Thử nghĩ tôi sẽ không còn mua được sách điện toán để đọc, hay la cà mấy tiệm sách, là đã cảm thấy nhớ Tiểu Saigon rồi, giống như ông thi sĩ Thanh Tâm Tuyền "ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới" :-)))

Sài gòn trong tôi vẫn là Sài gòn của hai mươi năm trước.

Có lẽ cứ giữ như thế thì tốt hơn.

Băn khoăn của tôi, theo suốt 20 năm xa xứ, là tại sao đã thắng trận rồi, mà người "anh em" lại có thể đưa những người thua trận đi lao động khổ sai, bỏ vợ con cháu chắt thơ dại, để rồi phải bỏ mình nơi rừng thiêng nước độc????

Sao người lại có thể nhẫn tâm như thế với người được nhỉ? Mình là kẻ thắng trận cơ mà?

Why?

30/4/1975 - 30/4/2010

(Why ask why? Try Bud dry :-)))))

Thiết Kế Blog với Blogger Template Designer

Bạn,

Sau khi dùng thử và chỉnh template, tôi rất vừa ý.

1. Chọn Design, rồi chọn Template Designer.




2. Bạn sẽ thấy một chương trình mới, giúp bạn thiết kế blog mà không cần một hiểu biết về HTML hay CSS chi hết. Bước đầu tiên là chọn Template. Có 4 cái chính, trong mỗi cái chính lại có vài cái con. Tôi chọn cái Watermark màu nâu. Bạn sẽ thấy nửa dưới của trang cũng theo cách design cũ, tức là cho bạn xem thử trang ngay lập tức.


3. Chọn hình nền bằng cách ấn vào tab Background. Blogger kỳ này có rất nhiều hình nền, tùy theo từng thể loại. Đây có lẽ là một cái mới mà tôi rất thích, tuy nhiên vì lười nên tôi chọn cái nền màu nâu default mà không chọn một trong các hình mới.


4. Chọn Layout, rồi chọn một trong các layout có sẵn. Lần này Blogger cho ta nhiều chọn lựa lắm.



Bạn thấy tôi đã lựa layout có 2 cột, nhưng cột phụ lại chia làm 2 cột nhỏ.

5. Chỉnh bề rộng của cả blog hay của cột phụ. Đây là cách mà tôi có thể làm tăng Youtube video mà bạn đang thấy "live".



6. Chỉnh font, màu, chiều cao chữ, v.v.


Sau đó, ấn vào nút Save to Blog ở góc phải bên trên cùng, rồi ấn vào Back to Blogger.

Đây là template layout của tôi sau khi sửa xong. Tôi tha hồ mà sửa các widget cho phù hợp. Tôi chọn một Youtube video và danh sách bài ở cột phụ, vì chúng tốn nhiều chỗ. Các widgets còn lại tôi chia chúng đều thành 2 cái cột nhỏ phía dưới.


Còn video, để cho nó rộng hơn thì sửa ở bốn chỗ sau (width="360" hai lần, và height="240" hai lần, đầu và cuối đoạn code):



Chúc bạn thành công.

Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

The Bee Gees trình bày cách thức sáng tác nhạc

Trong video sau, nhóm Bee Gees trình bày cách họ sáng tác nhạc như thế nào. Tôi thấy cách này cũng hay, nhưng hơi dân chủ quá, bài nhạc này có một cái gì đó không thực (superficial). Cũng có nhiều điểm hay:

- 3 anh em ngồi chung, góp ý, đánh đi đánh lại một bài cho tới khi vừa ý với melody. (Nhạc sĩ quá cố) Maurice Gibb chơi synthesizer lâu lâu bỏ vào một chord lạ, làm bài nghe lạ tai, ông anh Barry phải ráng uốn melody cho xứng với cái chord đó.

- Sau khi melody xong, họ có một nguyên tắc bất di bất dịch là không sửa melody nữa. Lời nhạc sắp viết phải uốn theo melody đã có sẵn.

http://www.youtube.com/user/gferdinandus4?blend=5&ob=4#p/p/AAD4B91DFD26A591/7/JcSSkPwnkuM

Cách này rất khác cách của The Beatles. Khi John Lennon, Paul McCartney, và sau này là George Harrison sáng tác nhạc, từng người sáng tác riêng trước từng bài ở nhà. Khi họ đánh chung với nhau, thì bài nhạc đã 80%, 90% xong rồi, ít ra là về melody và chord progression, họ chỉ bổ sung lẫn nhau để lời nhạc hay hơn, style bài nhạc phù hợp hơn.

Ngoài video nói trên, youtube user gferdinandus4 còn có rất nhiều các video hiếm khác về sự nghiệp của nhóm này, cũng như một số trình diễn "live" của họ.


http://www.youtube.com/user/gferdinandus4?blend=5&ob=4#p/c/0B7D99337DA5BDE6


Tôi đặc biệt thích bài Tragedy họ chơi trong video này, nghe bass, drum rất rõ và rất lôi cuốn. Nhớ hồi thập niên 80', quán cafe đèn mờ ở Saigon nào cũng thích và cho bà con nghe mấy bài này: Tragedy, Too Much Heaven, Jive Talking, etc.

http://www.youtube.com/user/gferdinandus4?blend=5&ob=4#p/c/AAD4B91DFD26A591/5/-9_byj896_o

Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Richard Carpenter: I Need to be in Love

Mời bạn cùng nghe một bài nhạc nổi tiếng của The Carpenters: "I need to be in love" do Richard Carpenter hát và đệm đàn. Tôi rất mê lối đàn "comping", nhẹ nhàng nhưng gợi tả, điền chỗ trống thật thông minh của Richard.

Mỗi lần đến mùa Giáng Sinh, nghe radio trên đường đi làm về, thoảng nghe được một bài của Karen hát, tôi lại thầm tiếc sao ông trời bắt nàng rời bỏ cõi trần sớm vậy, nếu không chúng ta còn được nghe biết bao nhiêu bài hát hay nữa? Karen đi rồi, Richard cũng không còn ai để viết nhạc và ca hát chung nữa.





Xem đầy đủ danh sách bài hát của nhóm Carpenters ở đây:

http://www.richardandkarencarpenter.com/recordings_rev.htm

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

On a tous le droit - Liane Foly

Tình cờ tìm được bài nhạc pop này quá sức hay, bèn post lên mời bạn cùng thưởng thức chiều buồn Chủ nhật này.

Sau khi tìm hiểu thêm thì nhạc sĩ soạn bài này (Gerard Presgurvic) cũng chính là người đã soạn nhạc kịch pop Romeo & Juliette rất hay (xem thử một clip bài Aimer ở đây http://www.youtube.com/watch?v=MuZ4-cdGgQE&feature=related.) Hèn chi nghe nhạc của ông rất "ấn tượng" dù chỉ mới nghe bài "On a tous le droit" lần đầu.

Càng nghe và nhìn người đẹp Liane càng thấy bài nhạc hay hẳn lên, vì nàng diễn xuất đạt quá, nhất là ánh mắt "haunting" khoảng 1:00 vào bài nhạc.

Tous vous et moi
On a tous le droit
D'aimer sa vie ou pas
De faire sa route
De faire son choix




Chanson : Liane Foly - On a tous le droit
Paroles : Presgurvic
Album : Entre nous
Maison de production : Virgin

On a le droit
Quand personne ne nous voit
De pleurer en silence
De regretter son enfance
De se laisser aller en regardant tomber la pluie
On a le droit

Quand personne nous croit
De sortir sa violence
Tous ces mots qu'on dit pas mais qu'on pense
De parler à Dieu
De parler à qui on veut
On a tous le droit

D'aimer sa vie ou pas
De faire sa route
De faire son choix
On a tous raison
De se poser des questions
D'oser dire non

On a tous le droit
D'aimer sa vie ou pas
De faire sa route de faire son choix
On a tous une chance
C'est pas perdu d'avance
La différence

On a le droit
Quand rien plus rien ne vas
De chercher son étoile
De jeter l'encre de son journal
De changer sa vie
De quitter l'ennui

Et puis
On a le droit
Et qui nous en empêchera
De rêver d'un monde un peu moins laid
De rêver d'un monde où on pourrait
Rien qu'une fois

Tous vous et moi
On a tous le droit
D'aimer sa vie ou pas
De faire sa route
De faire son choix
On a tous raison
De se poser des questions
D'oser dire non

On a tous le droit
D'aimer sa vie ou pas
De faire sa route de faire son choix
On a tous une chance
C'est pas perdu d'avance
La différence

The Design of Design - Frederick P Brooks, Jr.

Bạn,

Hôm qua rảnh rỗi chỉ phải làm buổi sáng, tôi về nhà rồi rủ bà xã đi ăn trưa ở Fish House, rồi ghé vào hiệu sách Barnes and Noble ở Huntington Beach. Dạo các kệ sách computer books như mọi khi, cũng chắc mẩm như mọi bận là sẽ chẳng có gì mới lạ đâu. Kể từ khi tôi ra trường (2004) tới nay, hình như người ta không còn thiết viết sách dạy những thứ tôi đam mê hay sao ấy. Sách mới về C, C++, STL, Software Engineering methodology, etc. rất ít xuất hiện trên kệ sách. Bây giờ chỉ toàn là những sách về HTML, CSS, Javascript, rồi sách dạy làm blogs và dạy viết Apple iPhone apps mà thôi. Chắc tại vì những loại sách ấy bán chạy hơn.


Bỗng dưng tôi nhìn thấy một quyển sách có cách trình bày quen quen, vội vàng cầm lấy và đọc nhanh tên tác giả, thì nhận ra ngay một trong các "tổ sư" của software engineering, đó là ông Frederick P. Brooks, Jr. Bất cứ ai học về software ở Mỹ đều phải biết danh ông này, vì ông là tác giả của quyển "The Mythical Man-Month", viết năm 1975. Nay sau 35 năm, ông mới cho ra đời quyển kế tiếp, khi đã già gần 80 tuổi! Quyển sách ấy có tên là "The Design of Design". http://btobsearch.barnesandnoble.com/The-Design-of-Design/Frederick-P-Brooks/e/9780201362985/?itm=1&USRI=the+design+of+design


Sáng nay, tôi có dịp đọc thử hai chương đầu, thì quả là "quá đã". Sách phân tích, chia xẻ những kinh nghiệm, những bước đi mò mẫm của tác giả trong khi thiết kế một sản phẩm. Đọc thấy rất thấm vì tôi có dịp nhìn lại và so sánh với những bước dò dẫm tương tự trong những lúc design software ở sở.

Tôi tiên đoán cuốn sách này lại sẽ trở thành một cuốn sách giáo khoa khác cho các sinh viên đại học nghiền ngẫm.

Hình như chưa bao giờ tôi mua một quyển sách computer mà biết chắc nó sẽ trở thành một quyển sách kinh điển, thế nên tôi phải vội viết vài dòng lên trang blog nhật ký của tôi, để vài ba năm nữa đọc lại và nhớ về một kỷ niệm mua sách thật đẹp.

Nhớ lại thuở ban đầu đọc, dịch và nghiền ngẫm từng chữ quyển "Oh, Pascal" 25 năm trước khi còn ở Saigon, tới nay mua được quyển sách "The Design of Design" này khi nó vừa được bán trên kệ, và hiểu được từng chữ của sách cũng như thấm thía ý tưởng của tác giả, quả là một bước đường dài. Như tôi có nhắc trong một bài viết về nhạc Phạm Duy, nếu thực sự giới dịch và xuất bản sách trong nước muốn dân trí phát triển cao, thì nên stop xuất bản và lancer những thứ vô bổ như Hồi Ký Ông Bà Clinton đi, và thay vào đó là những sách hay và bổ ích dạy cách viết nhạc, hay cách viết software như hai quyển tôi vừa nhắc tới ở trên. Còn nếu không dịch được thì cũng tìm cách xin nhà xuất bản gốc bản quyền, rồi cho in lại ở VN, như trước kia các nước Á châu như Taiwan, Singapore làm. (Tôi nhớ bố tôi đi công cán khi xưa có kể lại cho tôi là mua được nhiều sách hay và rẻ, vì in lại ở Taiwan.) Những sách đó tuy có lời ít nhưng có ảnh hưởng sâu đậm hơn là những thứ sách dịch chỉ giúp vui được vài ba tiếng rồi thôi.

Hoctro
4/25/2010

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010

ABBA được inducted vào Rock and Roll Hall of Fame

là một true fan của ABBA, không biết sao tôi lại để lọt mất tin này! Mãi tối nay khi xem TV show Late Night with Jimmy Fallon phỏng vấn The Bee Gees mới biết họ là người inducted ABBA vào Hall of Fame. Sau đây là video phỏng vấn Benny Andersson và Annifrid Lyngstad:



Theo tin tức từ ABBA - The Site, thì ABBA sẽ reissue Voulez-vous CD tháng 5/2010 này với DVD đi kèm, chất lượng hình tuyệt hảo!!! Ai là ABBA fan không nên bỏ qua!

http://www.abbasite.com/articles/news/abba---voulez-vous-trailer

Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

Người Đàn Bà Trên Tầu 502

Một câu chuyện trùng phùng thật cảm động, mời bạn cùng xem. Tôi cũng khoảng bằng ấy tuổi khi biến cố 75 xảy ra, cũng đã được bố mẹ dắt đi tìm đường thoát, nhưng bị kẹt lại 15 năm trời. (Hoctro)

***


Bút ký của Phan Lạc Tiếp


Chuyến di tản của Dương Vận Hạm Thị Nại, HQ 502, một con tàu hỏng máy, đang trong thời kỳ sửa chữa, chở theo trên 5,000 người, rời cầu tàu trong Hải Quân Công Xưởng đêm hôm 29 Tháng Tư năm 1975 với bao nhiêu là khó khăn, hãi hùng, nguy hiểm. Hầu như trên mười năm sau đó, đã định cư ở Hoa Kỳ an toàn, nhiều đêm ngủ, thần trí tôi vẫn bị trôi theo cơn hốt hoảng kinh hoàng bởi chuyến đi này. Trong những giấc mơ kinh dị đó, tôi vẫn thấy rõ rừng người đặc nghịt ở trên sàn tàu. Bầu trời thì đen thẫm, những ánh đèn xanh đỏ của những chiếc trực thăng vần vũ, nặng nề bay qua bay lại. Những đám cháy sáng rực bùng lên ở mấy góc trời. Kho xăng Nhà Bè trắng xóa, lấp loáng dưới ánh lửa đang cuồn cuộn bốc cao từ Căn Cứ Hải Quân. Những tiếng nổ òa vỡ bên tai, kéo theo những tiếng rít của những trái đạn rời nòng từ hai khẩu đại bác của Ðặc Khu Rừng Sát. Con tàu ôm sát bờ lửa đạn ấy để vào nhánh sông Soài Rạp, bò ra cửa biển.

Sáng ngày 30 Tháng Tư, con tàu liệt máy, buông trôi ở cửa sông. Biển ở trước mặt, sóng trắng xô xô từng đợt. Lại những đợt máy bay từ phía Sài Gòn túa ra. Những chiếc trực thăng bay thấp, dọc theo hông tàu, thấp hơn chiều cao của đài chỉ huy chiến hạm. Cửa máy bay mở rộng. Chúng tôi thấy trong lòng máy bay chật ứ những đàn bà, trẻ con. Mấy bà già hướng về chiến hạm, quỳ, cúi gập người, chấp hai tay mà lễ. Trong khi đó viên phi công rà được tần số của chiến hạm. Bằng một giọng nói đầy khấp thiết: “Anh em Hải Quân ơi, cứu chúng tôi với. Chúng tôi được lệnh bay ra biển để đáp xuống tàu Mỹ. Nhưng tới điểm hẹn chỉ thấy biển mông mênh, tàu Mỹ đâu không thấy, nên phải quay về. Tàu tôi chỉ còn 5 phút xăng. Xin cứu chúng tôi, gia đình tôi, mẹ tôi...” Không cầm lòng được, Hạm Tướng Nguyễn Văn Tánh và “Ban Tham Mưu” chấp nhận những khó khăn, bất trắc, đồng ý là cho trực thăng đáp xuống sân chiến hạm. Sân chiến hạm đông đặc những người, lùng nhùng những chiếc mền đủ màu căng ra che sương gió qua đêm. Nắng bắt đầu oi ả. Tất cả phải giải tỏa cấp kỳ. Mọi người phải xuống hết sân chiến xa. Sân tàu trống vắng. Chiếc trực thăng từ từ đáp xuống. Một chiếc. Lại một chiếc nữa...

Tới gần trưa ngày 30 Tháng Tư, ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng. Cả tàu mấy ngàn người xốn xang, cuống quýt. Có những tiếng khóc vỡ òa đâu đó. Một buổi họp khẩn cấp để đi đến quyết định: Bằng mọi giá phải thoát ra khỏi lãnh hải Việt Nam. Phải đi cho bằng được. Toán thợ máy kết hợp lạ lùng cố sửa chữa. Máy tàu nổ, một máy. Tàu ra được ngoài khơi, lết đến gần Côn Sơn, gặp được hạm đội mình ở đó. Lệnh từ Soái Hạm HQ3 chỉ thị cho HQ16 tới kéo HQ502 đi. Những đêm lừ đừ ở ngoài khơi, đoàn tàu vừa đi vừa đợi nhau. Những chiếc ghe đầy ứ người sáp vào chiến hạm. Không thể làm ngơ, tàu thả thang dây, lại vớt thêm người. Ðêm xuống, hải đăng Vũng Tàu lóe lên từng đợt như thách thức, như mời gọi, như những vẫy tay giã từ. Bờ biển quê hương đấy mà giờ đã trở nên kinh khiếp, chia lìa, đớn đau. Ngày đêm, qua làn sóng điện của đài Sài Gòn, không còn là những giọng nói thân quen, mà là những lời kêu gọi chát chúa, đe dọa của kẻ thù: “...quân, cán chính của ngụy quân Sài Gòn mau mau ra trình diện”. Những ngày thiếu thốn, chật chội, chia nhau từng ngụm nước, từng nắm cơm chỗ sống, chỗ khê, chỗ thì thiu chua.

Mấy ngày sau, bờ biển Phi Luật Tân hiện ra, núi non chập chùng đen thẫm. Lễ chào và hạ Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa lần cuối được diễn ra, đơn giản nhưng vô cùng nghiêm trang và rất đớn đau. Lá quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ bạc màu từ từ được kéo xuống, cùng với hàng ngàn giọng hát, già, trẻ, nam, nữ cất lên, vừa hùng tráng, vừa chất chứa những nghẹn ngào. Những lời hát như trùm kín cả vùng trời biển nước mênh mông. Lời ca dứt. Những tiếng kêu khóc bỗng bùng vỡ. Nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy những cặp mắt đầm đầm nước mắt. Trong những tiếng kêu khóc thảng thốt ấy, tôi thấy có tiếng kêu của một người đàn bà: “Ơi, con ơi, con ơi...” Trong tập bút ký viết về cuộc di tản này, tôi đã không quên ghi lại tiếng kêu thảng thốt, lạ lùng này. Tại sao tôi lại không ghi những tiếng kêu khóc khác tràn ứ quanh tôi trên con tàu Thị Nại HQ 502 lúc đó. Tôi không trả lời được. Vì khi viết lại giây phút xúc động lịch sử này, tay tôi như chỉ tuân theo những gì mà thần trí tôi đã ghi dấu mà tự động viết ra. Viết ra như vẽ lại rất tự nhiên, không có một sự lựa chọn nào. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu. Tình cờ tôi đã hiểu. Có những hình ảnh tuy mờ nhòa, khi ẩn khi hiện, nhưng không bao giờ biến mất trong trí nhớ của tôi. Tôi không bao giờ quên. Tôi nhớ lại rồi. Tôi nhớ thật rõ. Tôi hiểu tại sao tôi ghi lại tiếng kêu này. Xin hãy cho tôi từ từ nhớ lại.

Tôi bỏ chiếc xe hơi nhỏ ở ngoài cửa Hải Quân Công Xưởng, sát bên Bệnh Xá Bạch Ðằng. Tôi đi đầu, hướng dẫn cả gia đình trên mười người, theo đoàn người lũ lượt chạy bộ dọc theo chiều dài của Hải Quân Công Xưởng. Vừa chạy vừa ngoái cổ nhìn trở lại để kiểm soát đoàn “rồng rắn” của gia đình. Chỉ sợ có người bị lạc. Lạc là vô cùng khốn khổ, khó khăn. Tìm đến cầu tàu trước Bộ Tư Lệnh Hạm Ðội. Con tàu Thị Nại, HQ 502 nằm đó, vị trí 1. Bên ngoài con tàu này còn ba con tàu khác cặp song song. Tất cả bốn con tàu xám ngắt, hướng mũi phía hạ dòng. Người từ phía sau tràn tới. Như đã hẹn, tôi sẽ phải lên cho được con tàu này. Con tàu do bạn thân cùng khóa với tôi làm Hạm Trưởng - Hải Quân Trung Tá Nguyễn Văn Tánh. Chúng tôi cũng đã hùn tiền mua thêm nhiều gạo, mì và những thức ăn khô chất sẵn ở tàu này. Nước lấy tối đa. Lúc này nước thủy triều dâng cao, bắt đầu xuống. Người ken sát nhau như gạch trên cầu tàu, nhích tới, nhích tới. Cái thang dài độc nhất dựng dốc ngược bên hông tàu. Tôi biết rằng khi khẩn cấp, chỉ cần thả hai mối dây là cái thang tự động tuồi xuống cầu tàu, lăn theo hai bánh xe ghì trên mặt đất, không một chút khó khăn. Tàu sẽ tách bến dễ dàng. Nhưng bây giờ rừng người đang ùn ùn tiến tới. Những quân nhân, trai tráng thì tìm mọi cách bám vào thành tàu mà lên. Gia đình tôi tất cả mười ba người, con số tình cờ không vui, trong đó có hai ông bà nhạc tôi ốm yếu, bốn đứa con nhỏ dưới mười tuổi. Chúng tôi không có cách nào khác là phải leo ngược cầu thang nhỏ, dốc ngược này để lên tàu mà thôi. Tôi lên đầu tiên, bế trên tay thằng con út hai tuổi bụ sữa, nặng trĩu. Trên lưng đeo một ba-lô quần áo và các thứ cần dùng. Một tay xách cái va-li nhỏ đựng đầy giấy tờ, bản thảo và hình ảnh. Rất nhiều hình ảnh. Cầu thang dốc và trơn, tôi khiến trượt chân. Cái va-li trở nên nặng quá bung ra phía ngoài. Tôi buông tay, nắm vội vào sợi dây cable, cái va-li rơi tõm xuống nước, mất tăm. Hai tay ôm chặt thằng nhỏ trong lòng. Tôi cúi người xuống để ghì lấy mặt thang. Trong phút chông chênh đó có bàn tay ai rất mạnh giữ chặt lấy cánh tay tôi. Chỉ trong một sát na kinh khiếp đó, tôi gượng lại được và bò lên sàn tàu. Không biết cánh tay ấy của ai. Ai đã cứu bố con tôi. Ðặt con xuống sàn tàu tim tôi còn đập bập bùng hồi hộp. Tôi quay lại cùng các em tôi kéo vợ tôi, hai ông bà nhạc lên tàu. Kiểm điểm lại “quân số” gia đình. Ðủ cả. Tôi quay lại cầu thang, đứng chân trước chân sau thật vững trên sàn tàu. Một tay vịn vào hàng rào chắn, một tay chìa ra kéo những người đang trèo ngược thang lên. Bao nhiêu bàn tay tôi đã nắm. Có bao nhiêu bàn tay bè bạn thân quen, nắm chặt tay nhau kéo lên, buông ra với những nụ cười. Anh Trần Văn Tâm (nhà văn Trần Quán Niệm), anh Nguyễn Hưng Quảng, anh Nguyễn Ða Phúc và bao nhiêu người nữa. Chúng tôi xúm nhau ở đó để tiếp tay, đỡ đần những người yếu đuối. Có bao nhiêu là những bàn tay già nua, hay non dại của những ai tôi chưa bao giờ gặp gỡ. Tất nhiên chúng tôi cũng đã chuyển, bế bao nhiêu là trẻ con ở tuổi các con tôi. Lúc kéo người lên như thế, cũng là lúc tôi nhìn xuống khoảng trống giữa thành tàu và cầu tàu, tôi không còn thấy cái va-li của tôi đâu cả. Nước đã cuốn nó đi trôi nổi ở góc kẹt nào. Khoảng trống dọc theo thân tàu chỉ độ bốn mươi phân thôi, là bề dày của trái độn cao su. Cái khe này hun hút đen thẫm dọc theo thân tàu dài hàng trăm thước. Dưới sâu là mặt nước, những làn sóng nhỏ, lấp lánh ánh đèn trôi đi, trôi đi. Tôi biết sức nước trông thế nhưng thật là mạnh mẽ. Chân cầu tàu lù xù những vết sò hến, rác rưởi bám đầy. Nếu ban nãy tôi không có cánh tay nào bám lấy, ngã xuống đây... Mới thoáng nghĩ thế, toàn thân tôi như lạnh buốt. Tôi nghĩ đến con tôi. Ðứa con út của tôi.

Rời cầu thang quay gót trở lại với gia đình, tôi vừa quay gót, có tiếng người đàn bà thảng thốt kêu lên: “Con tôi, con tôi rơi... rồi. Ơi con ơi là con ơi...” Tôi quay phắt lại, người ta đen đặc, đang kéo người đàn bà vào sàn tàu. Ở phía cầu thang người vẫn cứ ùn tấn lên không dứt. Người đàn bà khốn khổ, mất con như mê đi, đang được người ta xúm lại chữa chạy, giựt tóc, bôi dầu. Hình như không ai quan tâm gì đến số phận của đứa nhỏ vừa rời tay mẹ rơi xuống cầu tàu, mất tăm. Vô phương cứu tìm. Mà ai còn có thì giờ đâu để ngó xuống cái khe đen thẫm đó. Người càng lúc càng lên thêm, đứng đen đặc cả sàn tàu. Không ai biết, chẳng ai quan tâm đến cảnh huống bi thảm vừa mới xảy ra. Ðêm mỗi lúc mỗi sâu. Nỗi khốn khổ của người mẹ mất con như bay theo, mất hút giữa đêm đen mỗi lúc mỗi thêm kinh sợ.

Lên được trên tàu, tìm gặp bạn tôi, HQ Trung Tá Nguyễn Văn Tánh, Hạm Trưởng, anh nhường phòng của anh cho gia đình tôi. Tôi ngần ngại, nhưng anh bảo: Tôi còn cái phòng nhỏ trên Trung Tâm Hành Quân. Tạm yên tâm, tôi sát cánh cùng anh, tập họp tất cả những quân nhân có mặt, tìm mọi cách để đem tàu ra khơi. Người thì chật cứng ở sân boong chính, ở hầm chiến xa, và la liệt cả ở hành lang, mọi chỗ. Nhưng như anh Tánh sau này cho biết thì “nhân viên cơ hữu trên 100 nay chỉ còn có 9 người...” Tình trạng chiến hạm thì còn đang sửa chữa: “Hai máy chánh ráp xong, nhưng chưa thử tại chỗ. Hai máy điện chưa được ráp song song. Bơm nước ngọt và bơm cứu hỏa chưa ráp. Bình cứu hỏa CO2 còn nằm trên Hải Quân Công Xưởng. Hai máy neo trước và sau bất khiển dụng. Sàn tàu cắt mở lối đem máy chánh lên chưa hàn lại”. Biết bao nhiêu là trở ngại, khó khăn, nguy hiểm. Khi khởi động được máy thì tay lái bất khiển dụng. Dây cable lái bị cắt đứt. Nói ra không hết những nguy khốn của cuộc đi này. Bao nhiêu điều, bao nhiêu hình ảnh vẫn đầy ắp trong trí nhớ của tôi. Nhưng hình như tiếng kêu vô vọng, thảng thốt của người đàn bà khốn khổ đó đã thấm nhập sâu đậm vào trí não tôi. Lúc mờ lúc tỏ, nhưng tiếng kêu đó không bao giờ mất được trong tiềm thức của tôi. Khi có những sự tương quan, hình ảnh ấy sẽ tự động hiện ra mà lý trí tôi hình như không thể can dự vào. Và sự việc đã được xảy ra rất tình cờ mới đây, gần 30 năm xa cách.

Trong một buổi gặp gỡ thu hẹp của mấy bà bạn cựu nữ sinh Trưng Vương của bà xã tôi tại San Jose, chuyện trò đang nổ như cái chợ, bỗng khựng lại, khi tình cờ chị D. N. nói: “Thế ra gia đình tao dùng di tản trên con tàu Thị Nại HQ 502 với tụi mày à. A, sao cả tuần lễ trên tàu mà mình không gặp được nhau. Ừ, người đông như kiến. Trên 5,000 người. Khiếp thật!” Anh Ng., chồng chị N. nói: “Khi ở trên tàu tôi xung phong trong toán nhà bếp, nóng như cái hầm. Lúc có điện lúc không. Cơm nấu suốt ngày mà không đủ. Lúc sống, lúc khê. Khi ra đi đại gia đình chúng tôi có 20 người. Nếu kể cả thằng cháu P. bị rơi ở cầu tàu là 21. Bây giờ tổng số đã là 40...” Lòng tôi như có điện giật. Cả một khung trời kinh khiếp đêm 29 rạng 30 Tháng Tư năm cũ lại hiện ra rõ ràng. Cái khe sâu dài dọc theo cầu tàu đen thẫm, lấp lánh những lượn sóng trôi đi, trôi đi. Tiếng kêu thảng thốt của người đàn bà: “Con tôi, con tôi rơi rồi... Ơi con ơi là con ơi”. Lạ nhỉ. Quả đất tròn thật. Tôi phải tìm gặp cho được người đàn bà ấy.

Bà D. T. L., qua điện thoại kể lể: “...một tay tôi cầm cái túi. Một tay tôi dắt thằng cháu P. bước lên cầu thang dốc ngược của con tàu. Người từ phía dưới cứ nống lên. Mà là người nhà mình cả chứ đâu. Gót giày tôi như kẹt vào khe cầu thang, chân tôi bỗng nghiêng đi, lao chao muốn ngã. Thế là tôi buông tay thằng nhỏ ra. Nó rơi ngay xuống khe tàu, mất tiêu. Tai tôi như chỉ còn thấy tiếng cháu kêu: mẹ L... Tôi kêu lên, nhưng có ai giúp được gì đâu. Mà có ai thấy gì đâu mà giúp. Tay tôi bỗng trống không. Tôi được người ta kéo lên sàn tàu. Tôi mê đi chẳng còn biết gì nữa sất. Bên tai tôi cứ như loáng thoáng tiếng kêu của nó. Từ đó, nói ông bỏ quá đi cho, tôi cứ ngơ ngẩn, chả còn thiết gì nữa cả. Tôi nằm như chết ở sàn tàu, chả thiết ăn uống gì. Khi đoàn tàu sửa soạn vào cảng ở Phi Luật Tân, mọi người lên sân chính để chào quốc kỳ lần cuối, trong tai tôi vẫn vang vang lời kêu cứu của cháu: Mẹ L. ơi... Vì thế, trong giờ phút ấy tôi bỗng òa khóc và kêu lên...” Vẫn lời kể của bà L.: “Lúc ấy cháu T. T. P. được 6 tuổi rưỡi. Cháu nhờ trời cũng chịu ăn, chịu chơi nên cũng có da có thịt, chắc nịch. Mỗi khi cháu trái nắng, trở trời cháu cứ hay kêu: Mẹ L. ơi cứu P. Tôi không quên được tiếng kêu ấy của cháu, ông à. Tiếng kêu ấy cứ vang vang ở trong đầu tôi, hình như không lúc nào dứt. Lúc thức, lúc ngủ, lúc tụng kinh, không lúc nào tôi không nghe thấy tiếng kêu ấy của con tôi, nên tôi nghĩ rằng con tôi còn sống. Vì thế suốt mấy chục năm, ngày nào tôi cũng thắp hương cầu Phật Bà Quan Âm cứu khổ cứu nạn phù hộ độ trì cho cháu. Sau này chúng tôi trở lại đạo, tôi hàng ngày lại cầu xin Ðức Mẹ Maria che chở cho cháu. Tôi tin tưởng hoàn toàn vào đấng thiêng liêng và tôi vẫn tin rằng cháu còn sống ông à”.

Vẫn lời kể của bà L.: “Rồi cách đây ít năm, người Việt Nam từ hải ngoại về nước mỗi lúc mỗi đông. Tôi cũng về thăm lại làng xóm, thăm thân nhân. Trong câu chuyện qua lại giữa bà con, có người nhắc rằng: Nếu chị tin là cháu còn sống, thì phải có người vớt được cháu. Chị thử đăng báo tìm xem thế nào. Không thiếu những trường hợp thất lạc con cái, rồi người ta cũng tìm lại được đấy. Thế là tôi nhờ đăng tin tìm cháu ở báo Tuổi Trẻ, thì có 6 người cùng tuổi với cháu liên lạc với tôi. Người thì ở ngay trong thành phố Sài Gòn, người thì ở dưới quê. Cũng là người tử tế cả. Có anh nói: Thôi con không qua Mỹ đâu. Ðã có vợ con và sống ở đây quen rồi, mẹ có thương con thì cho con ít cây (vàng), con mua mấy mẫu ruộng. Thì nghe thế biết thế, tôi cũng chưa có gì đích xác để quyết định cả. Trong 6 người nhận là con tôi, có một anh cao, giống thằng con tôi hiện ở Mỹ. Anh này hiện học nghề Ðông Y, chưa vợ con gì cả. Với tôi anh ấy đối xử lịch sự, bình thường, không vồn vã mà chẳng đề nghị xin xỏ gì. Vì theo bà mẹ nuôi của anh kể lại thì câu chuyện khá dài, nhiều uẩn khúc lắm”.

Vẫn theo lời kể của bà L.: “Bà này giàu có lắm. Trước 75 bà là dược sĩ, có tiệm thuốc tây rất lớn. Bà đã có gần 10 người con do bà đẻ ra. Nhưng trong hoàn cảnh tang thương của thời loạn lạc, có mấy người không nuôi được con, đem cho bà, bà đều nhận hết. Bà săn sóc trên mười đứa con, con đẻ cũng như con nuôi, như nhau. Ðứa nào học được bà cho đi học. Nhiều đứa thành tài là kỹ sư, bác sĩ. Có đứa lớn lên xin về nhà bố mẹ đẻ, bà cũng vui lòng, còn cấp vốn liếng cho để làm ăn. Có đứa làm ăn thất bại lại bò lên xin ở lại với bà, bà lại nhận nuôi nấng cả gia đình vợ con nó như xưa. Bây giờ trong thời đổi mới, bà đang kinh doanh về ngành du lịch. Bà mua cả một khu rừng xây khách sạn, đắp núi non, vườn cảnh. Trong đó có những nhánh sông, bà cho xây cầu qua lại thật là đẹp. Nói ra có lẽ khó ai tin được. Thật cái nhà của tôi bên Mỹ không bằng cái nhà xe của bà ấy. Bà ấy nói với tôi rằng thằng Mỹ do một bà bán chè ở bến sông Sài Gòn cho bà ấy. Thằng nhỏ này trôi trên sông Sài Gòn, có một người lái đò vớt được, đưa lên bờ. Thằng bé bơ vơ, rét mướt khóc quá xá, nên cho đứng tạm cạnh bà bán xôi chè, đợi bố mẹ nó tìm đến. Nhưng chả thấy bố mẹ nó đâu, bà hàng xôi tìm đến bà dược sĩ bảo rằng: Bà làm phước nuôi giùm thêm đứa nhỏ này. Hỏi bố mẹ con đâu, nó nói trong nước mắt: Ði Mỹ rồi. Do đó bà dược sĩ mới đặt tên nó là Mỹ”.

Vẫn lời của bà L.: “Cái anh tên Mỹ này lớn lên trong gia đình bà dược sĩ. Dù không ai nhắc nhở, nhưng anh ta vẫn tin rằng sẽ có lúc anh ta phải qua Mỹ đoàn tụ với cha mẹ ruột. Thời gian vùn vụt trôi, gần ba mươi năm cơ hội chưa đến. Trong khi chờ đợi, anh ta quyết không lập gia đình, sợ lôi thôi khi đoàn tụ. Và để có một nghề qua Mỹ không cần học lại, anh ta học nghề đông y sĩ. Bà dược sĩ nói với tôi rằng, tuy là con nuôi, nhưng tôi thương thằng Mỹ như con ruột. Nó muốn gì, tôi không tiếc. Ðấy cái cửa hiệu đông y đấy, rất khang trang, đủ mọi thứ thuốc, từ sâm nhung hảo hạng, đến các thứ quế đắt tiền, thứ gì tôi cũng đặt mua đầy đủ. Nó vừa sửa soạn là thầy lang vừa làm người bào chế, rất mát tay tuy chưa ra trường nhưng cũng đông khách lắm. Sang Mỹ chưa chắc gì đã có một cơ sở vững vàng như thế. Nhưng nó biết, nó tin là nó không ở đây lâu đâu. Thế nào nó cũng qua Mỹ đoàn tụ với bố mẹ ruột của nó. Nó muốn thế, tôi cũng sẵn sàng giúp nó được toại ý khi cơ hội đến. Nếu nó thực sự là con bà, bà chứng minh được nó là con bà, tôi sẽ cố gắng tìm mọi cách để nó về với bà”.

Vẫn lời của bà L.: “Tôi trở lại Hoa Kỳ, tôi cứ nhớ cái thằng Mỹ này quá. Chắc chắn nó là con tôi. Nhưng bảo rằng chứng minh cụ thể thì tôi chưa có cách. Tôi có đem chuyện này hỏi ông bác sĩ gia đình. Ông bác sĩ nói rằng: Dễ lắm. Nếu nó là con bà, chỉ đem đi thử máu, thử DNA là ra ngay. Thì cái vụ thử nghiệm này thì chắc rồi. Nhưng tôi lại không muốn làm thế. Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng, nhờ tôi thành tâm lễ bái, khẩn cầu, nên đấng thiêng liêng đã đưa đẩy cho tôi tìm thấy cháu. Bây giờ lại đem thử nghiệm thì có khác gì không tin vào đấng linh thiêng nữa, nên tôi không làm. Nghe thế, ông bác sĩ ngồi thừ ra hồi lâu rồi hỏi tôi. Nếu nó là con bà, thì nó không giống ông bà cái tai, cũng phải giống cái tóc chứ. Bà nhìn nó bà có thấy nó giống ai trong nhà không, chắc là phải giống ông nó nhà tôi. Khốn nỗi ông nhà tôi sang bên Mỹ được ít năm thì mất. Ông mất cũng là tại tôi một phần. Ông cứ cằn nhằn tôi bao nhiêu năm: Sao đang nắm tay nó bà lại buông tay ra. Làm gì cũng phải có ý có tứ chứ. Nắm thật chặt tay thì nó đâu có rơi được. Ðành rằng thế, nhưng nào tôi có muốn buông tay ra đâu. Trời xui đất khiến nó hóa như thế, chứ có người mẹ nào lại nỡ buông con ra cho nó rơi xuống sông hở ông. Thế là bao nhiêu năm đằng đẵng xót xa, rồi ông ấy mất. Lúc mất hình như ông ấy còn gọi tên nó trong phút lâm chung. Thế là bao nỗi cay đắng đổ cả trên đầu tôi. Thôi thì trăm sự tôi trông vào đấng linh thiêng, Ðức Quan Thế Âm khi trước và bây giờ là Ðức Mẹ Maria. Ðêm nào tôi cũng thắp hương, cầu khẩn”.

Vẫn lời bà L.: “Tôi thẫn thờ đau khổ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nó. Còn thằng em nó hầu như tôi quên bẵng để mặc cho ông nhà tôi trông nom. Nhà tôi mất đi, trên bàn thờ bây giờ có hình ông ấy nhà tôi nữa. Hàng ngày khi đọc kinh, nhìn hình ông nhà tôi trên bàn thờ, tôi bảo: Ông có khôn thiêng thì ông mách bảo cho tôi tìm ra thằng P. Một hôm, em thằng P. đi đánh banh về, từ trong nhà tắm đi ra, nó ngồi trước mặt tôi, lấy khăn lông lau đôi bàn chân. Nó lau kỹ lắm, khiến tôi chú ý. Sao mà hai ngón chân cái của nó lại xòe ra như người Giao Chỉ ngày xưa. Tôi hỏi nó sao thế. Nó bảo thì ngón chân con nó thế. Ði giày thì hai ngón chân cái ép lại. Ðể chân không, nó lại xòe ra. Tôi trở lại Việt Nam, trở lại nhà bà dược sĩ. Bà vẫn ân cần, niềm nở đón tôi, và vẫn một mực nói: Tôi sẽ trả con cho bà, với điều kiện bà phải chứng minh được nó đích thực là con bà. Thì cũng là tình cờ thôi, hôm ấy thầy lang Mỹ lội xuống khúc sông trước nhà, bơi, tắm. Tắm xong, lúc ngồi ở nhà ngang anh ta ngồi lau chân, trời ơi, hai ngón chân cái của thằng Mỹ cũng xòe ra như thằng con tôi, em nó ở bên Mỹ. Không sai được nữa rồi. Tôi bỗng bật khóc và kêu lên P. ơi, con ơi. Thầy lang Mỹ trố mắt nhìn tôi. Bà dược sĩ cũng thảng thốt, đứng lên. Ba chúng tôi ôm choàng lấy nhau, nước mắt chan hòa. Thằng P. ôm tôi và nói: Con là P. của mẹ đây, mẹ L. ơi. Bà dược sĩ thì bảo: “Sao trước đây bà không nói cho tôi biết tên nó trước đây là P.”

Vẫn lời bà L.: “Bà dược sĩ nói rằng: Hàng ngày chúng tôi kêu nó là Mỹ. Nhưng những khi đau ốm, mê sảng, nó kêu lên: Mẹ L. ơi cứu P. Nhưng quả đúng 100% nó là con bà, bà dược sĩ lại hỏi tôi, vừa cười vừa nói, trong người nó có vết tích gì đặc biệt không. Tôi đáp ngay: Mông đít nó có một vết chàm. Thế là hai chúng tôi lại ôm lấy nhau lần nữa. Và lần này thì bà dược sĩ rành rọt nói: Ðúng thằng Mỹ đây, khi bé có tên là P. Nó đích thực là con bà. Tôi giàn giụa nước mắt xà lại ôm lấy P. Hai mẹ con chúng tôi ôm nhau thật chặt. Tôi bấu vào vai nó. Tôi nắm chặt cánh tay nó. Không rời ra được nữa đâu. Và trong lúc xúc động này, tôi lại hốt hoảng kêu lên: Ơi, con ơi, con ơi...” Tôi buông P. ra, buông con tôi ra, tôi chắp tay, đọc thầm một đoạn kinh tạ ơn Chúa, tạ ơn Trời, Phật. Nước mắt tôi tuôn như mưa. Tôi quỳ xuống, tôi vái tứ phương. Tôi gọi tên nhà tôi. Ông ơi, tôi tìm thấy con... rồi. Hai mẹ con tôi quay lại, thấy bà dược sĩ đứng nhìn chúng tôi, mếu máo với hai hàng lệ chảy. Chúng tôi, mẹ con tôi tiến tới, choàng tay ôm chặt bà vào lòng. Tôi nói: Bà ơi! Bà là ân nhân của chúng tôi, bà mới thật là mẹ nó. Trời, Phật đã dẫn dắt nó là con bà. Con tôi cũng nói: Con xin đa tạ mẹ... Thật, chưa bao giờ tôi vui sướng như thế mà cũng khóc nhiều như thế. Và cũng chưa bao giờ tôi tin tưởng mạnh mẽ như thế vào sự huyền diệu của các đấng thiêng liêng”.

Cho đến khi chúng tôi viết những dòng này thì Bà L. đã hoàn tất mọi thủ tục để đưa người con trai tên P. sang Mỹ đoàn tụ với gia đình. Khi mọi việc đã xong, tên tuổi những người liên hệ sẽ được in đầy đủ trong bài viết.

Gần 30 năm đã qua. Một thời gian đủ dài để một thế hệ được sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Những con em chúng ta khi ra đi còn bé dại, nay đã không thiếu những người thành tài, có mặt trong hầu hết những sinh hoạt cao cấp nơi quê hương mới, là niềm vui sướng và hãnh diện cho cha mẹ, cho cộng đồng. Nhân câu chuyện trên, người viết đang thu thập những gương thành công của con em những gia đình ra đi trên Dương Vận Hạm Thị Nại, HQ 502, để viết thêm vào phần cuối cuốn bút ký di tản này, như phần thưởng cho lòng can trường, liều chết ra đi vì Tự Do, vì tương lai của con cái. Rất mong được đón nhận những kết quả đẹp đẽ của những ai cùng đi trên chuyến tàu trên. Mọi liên lạc xin gửi về cho người viết, PO Box 888, La Jolla, CA 92088. ÐT: (858) 484-9193. Email: tphan2@san.rr.com. Bài viết có thể viết bằng tiếng Việt hay tiếng Anh. Nếu không có gì trở ngại, cuốn bút ký di tản của tác giả và những gương thành công của con cái chúng ta di tản trên Dương Vận Hạm Thị Nại, HQ 502 sẽ được xuất bản để kỷ niệm 30 năm di tản.



Vài hàng về nhà văn Phan Lạc Tiếp

Ông Phan Lạc Tiếp nguyên là một Hạm Trưởng, một nhà văn. Ðêm 29 rạng ngày 30 Tháng Tư năm 1975, ông đã tận lực hỗ trợ vị Hạm Trưởng chiến hạm HQ 502, rời bến đem theo trên 5,000 đồng bào thoát được ra khơi.

Cuối năm 1979, khi làn sóng người vượt biển lên cao, và thảm nạn của thuyền nhân trở nên khủng khiếp nhất, ông đã cùng Giáo Sư Nguyễn Hữu Xương thành lập Ủy Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển (Boat People SOS Committee). Liên tục trong 11 năm hoạt động, ủy ban này hợp tác với những tổ chức nhân đạo thế giới, đem tàu ra biển Ðông, cứu vớt được 3,103 thuyền nhân, và xin định cư cho hàng ngàn đồng bào tại các quốc gia đệ tam. Mới đây Quốc Hội Tiểu Bang California, Hoa Kỳ đã gửi đến tặng nhà văn Phan Lạc Tiếp một bằng tưởng lệ, viết:

California State Assembly

Certificate OfRecognition
presented to

TIEP LAC PHAN

In honor of
Your Hard Work and
Accomplishments in becoming a
Proud Member of our community.
Your Dedication to your Community is
Greatly Appreciated


Patrick Juvet - Au Jardin D' Alice - Legoland

Bạn,

Cách đây 2 tuần chúng tôi đi chơi Legoland (San Diego). Quả thật là một vườn địa đàng cho trẻ thơ! Tôi nhớ ngay tới bài nhạc Pháp yêu thích và post lên đây cùng vài hình ảnh để bạn xem chơi.




****






New York





Phố tàu ờ San Francisco





Paris ở Vegas thu nhỏ



Venetian ở Vegas thu nhỏ



Rock and roll baby!!!






Mạ ơi, bao nhiêu tiền mới lắp nổi con này ????




Nhìn thì muốn mua lắm mà mắc quá trời!!




Tiệm này là nơi tốn gần $200 tiền mua Lego!



Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

Descanso Gardens - Greater LA

Như lệ thường mỗi năm, chúng tôi hay đi lên Desconso Gardens chơi. Đây là một vườn cây cảnh, hoa đẹp lắm. Tôi post vài hình lên chơi để bạn xem:
















ra về mà lòng còn lưu luyến ...


Đây là chi tiết nếu bạn muốn ghé thăm khi đi ngang qua Los Angeles. Thăm vào đầu tháng tư là tuyệt nhất.


Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

Cáu vì bệnh già .. nhưng sức mấy mà buồn giận???

Post gửi bạn xem chơi hai bức hình rất tâm đắc của nhạc sĩ Phạm Duy do nhiếp ảnh gia Phong Quang chụp gần đây và chính nhạc sĩ PD thêm vào vài dòng chữ:





Mấy ai sống thọ mà có tinh thần vững vàng và lạc quan như nhạc sĩ, thật đáng mừng!!!

Bạn có thể xem thêm các hình khác ở đây:

http://www.phamduy2010.com/galleries/

Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010

Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010

Vài cảm nghĩ khi xem bài báo về Tiger Woods

Bạn,

Tôi đọc bài bình luận mới nhất này về Tiger Woods' họp báo mà thấy phục người viết quá!

Woods owes his wife and kids an apology. He owes his mother an apology, mostly for humiliating her at that February speech. He owes various hotel housekeeping crews an apology for various ungodly acts.

Other than that, he’s given more than the media and public deserves. His question and answer session was just more of it, moving the story along so he can get back to playing golf. If you believe he’s all bad or all good, it says more about you than him.


Tạm dịch:

Woods nợ vợ và các con anh một lời xin lỗi. Ảnh nợ mẹ ảnh một lời xin lỗi, phần lớn vì đã làm bà cảm thấy nhục nhã trong bài (độc thoại) tháng hai vừa qua (2010). Ảnh nợ nhiều lời xin lỗi với những lao công trong các khách sạn vì những hành động khiếm nhã của ảnh.

Ngoài những điều vừa kể, ảnh đã cho giới truyền thông và dân chúng nhiều hơn là họ đáng được cho. Cuộc hỏi-đáp họp báo này chỉ cho thêm nhiều chi tiết, cũng chỉ để làm câu chuyện trôi chảy để anh ta có thể quay trở về chơi golf. Nếu bạn vẫn còn tin là ảnh là người thiệt xấu hoặc thiệt tốt bụng, nhận định đó nói về con người của bạn nhiều hơn là con người của ảnh.  

Tôi thấy khi nào một người đã dấn thân vào chỗ công cộng, thì đời tư sẽ bị mổ xẻ, không chóng thì chầy. Vì thế tôi sợ nổi tiếng lắm lắm, chỉ muốn làm một blogger vô danh mà thôi. Tôi cũng chẳng quan tâm gì đến đời tư của những người nổi tiếng, vì tôi biết họ cũng là những người thường như tôi mà thôi, ngoài ra họ có biệt tài mà tôi dù có học cách mấy cũng không sáng tạo nổi.

Buồn cười thật. Đi vào nhà sách Barnes and Nobles thì lù lù một cái TV ở cửa, chào mời người xem mua Nook e-reader. Apple's iPad chả tốn đồng bạc quảng cáo nào cả, chỉ toàn lời đồn, thế mà người ta sắp hàng để mua, cuối tuần qua bán 300 ngàn cái! Hay thiệt!

Rồi cũng có ai cần biết đời tư của Steve Jobs không nhỉ? Chắc là không, họ chỉ cần dùng iPad là đủ sướng mê tơi rồi.

JS Bach. Mozart. Beethoven. Phạm Duy. Trịnh Công Sơn. Paul Mauriat. Raymond Lefevre. Chỉ nghe những cái tên là đã thấy hiện lên lòng nể trọng vì những cống hiến các ông để lại cho đời. Tôi không phải là một fan nhiệt thành của Tiger Woods, nhưng có lẽ trong giới chơi golf anh cũng thuộc loại demi-god status. Và thế cũng đủ để người hâm mộ anh cheers cho anh rồi. Welcome back Tiger, keep doing what you're doing best!



A revealing and guarded Tiger

By Dan Wetzel, Yahoo! Sports


AUGUSTA, Ga. – The latest episode in the Tiger Woods soap opera went down Monday – a 35-minute pre-Masters press conference where Woods was both more revealing than we’ve seen and as guarded as ever.

Woods was in a jovial mood at times during his press conference at Augusta, but he likely wasn't aware plenty of fans spent the day telling each other Tiger jokes.

He handled his first free-for-all questioning since his November car wreck turned sex scandal with confidence and aplomb. People’s base reaction will probably depend on the perception they brought to the table – for some it was more than enough, for others it was nothing but another performance by a known liar.


More PGA Tour Videos More Tiger Woods CoveragePhotos: Tiger Woods prepares for the Masters Woods' wife Elin won't be attending Masters More From Dan WetzelLight cheers for Tiger at Augusta Apr 5, 2010 Tiger will meet – and defeat – the press Apr 4, 2010 Whatever. For almost everyone, the Tiger Woods saga has been nothing more than comedic entertainment – a spectacular personal crash of a rich, famous guy who admits he lost touch with reality.

Who didn’t enjoy watching a near-billionaire who tips poorly and sells himself as a perfect family man get his comeuppance; especially when it’s replete with a cast of characters, allegations, wild text messages and panicked voice mails? What, you didn’t try to imitate his ”huge, quickly” voice on Jaimee Grubbs’ phone?

Tiger has provided plenty of fun on Sunday afternoons but our culture never enjoyed him more than the last five months of late-night stand-up material. Feel bad for his wife and kids, but don’t act like this is somehow actually important. Or you haven’t enjoyed this. We should be better than this, but we aren’t. Can anyone enter a Perkins again without making some Tiger crack?

Is he telling the truth now? Is he a changed man? You’d have to be a fool to say one way or the other. There were times Monday he showed both.

You could sense his pain when, unprompted, he discussed the misery of missing his son’s first birthday because he was in a rehabilitation clinic.

”That hurts,” Woods said. ”That hurts a lot. I vowed I would never miss another one after that. I can’t go back to where I was.”

Sitting 10 feet from him, he looked incredibly pained and sincere. Then again he compared this scandal to the death of his father in 2006 and the birth of his two children in 2007 and 2009.

”When I went through that period when my father was sick and my father passed away, it put things in perspective real quick,” he said. ”And when my kids were born, again, it put it in perspective. And then what I’ve done here, it puts it in perspective; it’s that it’s not about championships. It’s about how you live your life.”

Well, the first two “putting things in perspectives” didn’t change how he lived his life. So why would this one?

It doesn’t matter to me. And it shouldn’t to you. Whether Tiger spends his nights in solemn prayer or trying to wear someone out is irrelevant.

Woods owes his wife and kids an apology. He owes his mother an apology, mostly for humiliating her at that February speech. He owes various hotel housekeeping crews an apology for various ungodly acts.

Other than that, he’s given more than the media and public deserves. His question and answer session was just more of it, moving the story along so he can get back to playing golf. If you believe he’s all bad or all good, it says more about you than him.

Tiger’s confidence in answering certain questions often revealed more than the actual words. He had no fear in explaining, in detail, his relationship with Canadian doctor Anthony Galea who is under investigation for providing athletes with performance enhancing drugs. He launched into a 200-word answer and later handled follow-ups and said he was willing to cooperate with the FBI.

He came across as someone with nothing to hide.

On the other hand, he grew defiant and curt when pressed on the specifics of his November car wreck.

Did Ambien play a role in the car crash, he was asked at one point? ”You were described by the witnesses as mumbling, snoring, obviously sockless and according to the police hospital record, you were admitted as a possible overdose?”

”Well, the police investigated the accident and they cited me 166 bucks and it’s a closed case,” he said tightly.

So, yeah, it seems like Ambien may have played a role in the car crash.

If you were looking for the state of the Woods marriage, he didn’t reveal anything definitive, only saying sharply that Elin would not be in Augusta. Later he said convincingly, ”I want to be a part of my son’s life and my daughter’s life going forward.”

His wife’s life wasn’t mentioned.

He was asked how a champion known for his intense preparation and attention to detail could be so sloppy and reckless with all the text messages and voice mails. He could muster only an, ”I don’t know” before changing the subject.

For Woods, winning the press conference was accomplished by simply answering the questions. At this point, nothing worse can be said about him. As with any scandal, time has helped heal many wounds. He looked and sounded good.

The most telling development of Monday was that Tiger was fairly well received by the fans. There was a nervous silence at 8:05 a.m. when Woods hit the first tee, no one, including Woods, seemingly knowing what to say. By the second tee there was a smattering of polite applause. By the fourth hole it was what could be considered light cheers, albeit with many abstaining from showing any emotion. By the end, Woods was joking with some fans.

If he wins this weekend, the place will be pandemonium. If he shoots 15-over and misses the cut, almost everyone will laugh. That’s the life he’s made. All over the course Monday fans told Tiger jokes to each other.

”I’m not going to boo him but I’m not going to cheer him,” said fan Jim Clark, a 59-year-old from Shelbyville, Tenn.

That’s probably the best advice out there.

Cheer the athlete. Cheer the one-liners his affairs have provided us. Cheer the sheer entertainment.

Just don’t fall into a trap of hating Tiger Woods or unconditionally loving Tiger Woods. Or believing him. Or not believing him. We know more about Tiger now than we did a year ago. But no one knows what the next episode of this soap opera will bring.

Thứ Bảy, 3 tháng 4, 2010

Đường Về Dân Ca - Một Trăm Tình Khúc Của Một Đời Người - phamduy2010.com

Bạn,

Được biết theo lời yêu cầu của một số bạn trẻ yêu nhạc Phạm Duy và muốn tìm hiểu thêm, nhạc sĩ đã cho đăng sơ khảo "Đường Về Dân Ca" vào trang web đang xây phamduy2010.com của ông.

http://www.phamduy2010.com/02sokhao/

Bạn cũng có thể nghe "những tình khúc của một đời người" trong trang mạng mới này.

http://www.phamduy2010.com/phamduy100/1-20.php

Chúc bạn một cuối tuần vui với người thân, và thưởng thức nhiều nhạc Phạm Duy nhé :-)

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Ý kiến bạn đọc từ "Học và Hành"

Bạn mến,

Tôi vừa nhận được thư forward của nhạc sĩ Phạm Duy, gửi một cảm nghĩ bạn đọc, sau khi xem xong tập "Học vả Hành: Những trang Hồi Âm" của ông, xin mời bạn cùng xem.

Cháu vừa xem xong "Học và Hành" được đăng trên web http://www.phamduy.com/ .

Cháu rất cám ơn nhạc sỹ vẫn còn nặng nợ với thế hệ trẻ yêu nhạc của nhạc sỹ.

Bài viết đã cung cấp cho người yêu nhạc quá nhiều so với mong đợi. Thật không dám đòi hỏi nhiều hơn như vậy với nhạc sỹ.

Mong nhạc sỹ vẫn dồi dào sức khỏe, người yêu nhạc của ông rất vui khi biết nhạc sỹ đã khỏe mạnh và hoàn thành xong "Minh Họa Kiều 4".

Thay lời người yêu nhạc Phạm Duy. Cám ơn ông đã dành thời gian quý báu của mình để chia sẻ những tư liệu cho người yêu nhạc hôm nay và mai sau.

Kính thư. 
 
Những lời cảm tạ trên quả thật là liều thuốc bổ cho nhạc sĩ, cũng như cho những người yêu nhạc Phạm Duy như tôi. Xin cảm ơn bạn đọc trên, và mong các bạn cũng gửi thằng các cảm nghĩ của bạn đến nhạc sĩ tại điện thư phamduy@aol.com Tôi chắc chắn nhạc sĩ sẽ rất vui khi nhận được thư bạn.
 
Thân mến,
 
Hoctro
Girls Generation - Korean