Bạn,
Tôi đi lạc vào nhà của một "sư cụ" kia, thấy họ nói nhăng nhít về chuyện thiền quán, chẳng thể hiểu họ muốn nói gì. Y hệt như khi tôi đọc mấy cuốn "Koan" nói về các công án, hay cuốn 2 & 3 bộ Thiền Luận của ngài D.T. Suzuki.
Theo như tôi nghĩ, thiền là một cách để tự xem xét mình coi tâm có bị dao động hay không, và ứng xử cho thích hợp. Ví dụ như khi mình nóng nảy mà biết mình đang nóng nảy, rồi không nóng nảy nữa, thì là thiền rồi đấy, chắc hẳn.
Trong các sách về thiền mà tôi thích, hai quyển đọc thấy rất thấm. Một quyển là "Pháp Bửu Đàn Kinh" của lục Tổ Huệ Năng,tiếng Việt. Sách rất dễ hiểu, nói toàn những chuyện thiết thực.
Sách thứ hai là "the Diamond Sutra" (Kim Cương Kinh) và cả Pháp Bửu Đàn Kinh (The Sutra of Hui-Neng) nữa. Tôi đọc nửa đầu the Diamond Sutra họ dịch cũng rất dễ hiểu và dễ thực hành.
Câu tôi tâm đắc nhất trong Diamond Sutra.
Chapter14: "The mind should be kept independent of any thoughts that arise within it". (tạm dịch: Cái tâm phải được để độc lập với những cảm giác dấy lên trong nó.)
Cái cốt yếu nhất, tôi nghĩ, là xem các sách Zen xong, rồi quên chúng đi và tập thực hành với những gì mình đã học, tâm không dao động, cũng đừng câu nệ mấy chữ viết trong sách hay kinh, coi chúng là bửu bối.
Tôi thích nhất câu trả lời của ông chú tôi. Khi tôi hỏi: Thế sau khi một người đã "ngộ" xong thì là gì, thì thấy niết bàn chăng?
Ổng trả lời: "ngộ" cũng giống như là mình leo núi, bây giờ tới đỉnh núi rồi, và thấy cái đích là bãi biển xa tít tắp kia rồi. Nhưng "ngộ" không chưa đủ, vì đích đến đã thấy, nhưng đã đi đâu? Mình còn phải thả dốc xuống núi và đi tiếp chặng đường để tới bãi biển.
Tôi lại "ngộ" thêm xíu xíu nữa khi nghe ổng trả lời vậy.
hoctro
(Vài dòng cảm nghĩ đầu ngày, một ngày cuối tháng 9 2010)
Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010
Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010
ABBA - Opus 10
Sau khi nhóm ABBA cho ra đời album The Visitors, mang màu sắc khá u buồn, phản ảnh tâm trạng của họ, họ dự định làm tiếp 1 CD nữa, và đã thâu xong hay gần xong 7 bài, nhưng sau đó (August 1982) họ không họp mặt thâu băng chung nữa, rồi ngày qua ngày, để lâu cá ươn, họ có vài projects solo riêng, và thế là ABBA đã từ từ im bóng.
Nhờ YouTube mà nay ta có thể ráp lại một Video serie xem chơi coi họ đã thực hiện những gì để làm dĩa unrealeased "Opus 10" ấy. Bẩy bài đã thâu là Should I Laugh Or Cry (Sep 1981), You Owe Me One, I Am The City, Just Like That (May 1982), Cassandra, Under Attack và The Day Before You Came (August 1982).
Should I laugh or cry
You Owe Me One
I Am The City
Just Like That
Cassandra
Under Attack
The Day Before You Came
Ngoài ra, còn một số bài hay clips - với melodies thật hay nhưng dang dở khác, mà vì lý do này nọ không có mặt trong các LP original, xin liệt kê nơi đây luôn thể:
Elaine
Crazy World
Happy Hawaii
Put on Your White Sombrero
Just a notion
Cách đây 15 năm, năm 1995, tôi có mua được bộ CD có rất nhiều bài hay #1 hits của ABBA, đặc biệt dĩa số 4 có nhiều bài dang dở, hay chưa có dịp ra mắt CD. Từ đó mới "phát giác" ra ABBA có bài Just Like That, hay quá hay, mà vì phiên khúc họ làm không hay bằng điệp khúc, nên họ đành xếp xó bài này. Cũng may khi làm CD set này năm 95, họ cho phép xuất bản bài này theo dạng "ABBA Undeleted", cho nghe chơi đoạn điệp khúc thôi ...
http://www.abbasite.com/music/compilations/thank-you-for-the-music
Nhờ YouTube mà nay ta có thể ráp lại một Video serie xem chơi coi họ đã thực hiện những gì để làm dĩa unrealeased "Opus 10" ấy. Bẩy bài đã thâu là Should I Laugh Or Cry (Sep 1981), You Owe Me One, I Am The City, Just Like That (May 1982), Cassandra, Under Attack và The Day Before You Came (August 1982).
Should I laugh or cry
You Owe Me One
I Am The City
Just Like That
Cassandra
Under Attack
The Day Before You Came
Ngoài ra, còn một số bài hay clips - với melodies thật hay nhưng dang dở khác, mà vì lý do này nọ không có mặt trong các LP original, xin liệt kê nơi đây luôn thể:
Elaine
Crazy World
Happy Hawaii
Put on Your White Sombrero
Just a notion
Cách đây 15 năm, năm 1995, tôi có mua được bộ CD có rất nhiều bài hay #1 hits của ABBA, đặc biệt dĩa số 4 có nhiều bài dang dở, hay chưa có dịp ra mắt CD. Từ đó mới "phát giác" ra ABBA có bài Just Like That, hay quá hay, mà vì phiên khúc họ làm không hay bằng điệp khúc, nên họ đành xếp xó bài này. Cũng may khi làm CD set này năm 95, họ cho phép xuất bản bài này theo dạng "ABBA Undeleted", cho nghe chơi đoạn điệp khúc thôi ...
http://www.abbasite.com/music/compilations/thank-you-for-the-music
Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010
Lady Antebellum - Need You Now
Bạn,
Cả nửa năm nay nghe hoài trên radio 103.4 FM họ phát sóng bài này, nhạc đồng quê (country music), nhưng rất hay. Video này đã có 24 triệu lượt người xem. Xin chia sẻ với các bạn.
Bài này rất người lớn, nhưng rất 'khỉ', phát sóng nhiều lần trong khi đang chở con gái tới trường. Hổng lẽ giải thích cho nó lời hát "phải gió" "it's a quarter after one, I'm all alone and I need you now, it's a quarter after one, I'm a little drunk and I need you now," v.v. tui và nó bèn thế những chữ in đậm với những chữ chế ra, thành ra cũng zui zui ... thí dụ như it's a quarter after three, and I'm all out of tea, so I hate you now, v.v. và v.v.
http://www.youtube.com/user/LadyAntebellum#p/a/f/0/eB7T3lJ3dZ4
Cả nửa năm nay nghe hoài trên radio 103.4 FM họ phát sóng bài này, nhạc đồng quê (country music), nhưng rất hay. Video này đã có 24 triệu lượt người xem. Xin chia sẻ với các bạn.
Bài này rất người lớn, nhưng rất 'khỉ', phát sóng nhiều lần trong khi đang chở con gái tới trường. Hổng lẽ giải thích cho nó lời hát "phải gió" "it's a quarter after one, I'm all alone and I need you now, it's a quarter after one, I'm a little drunk and I need you now," v.v. tui và nó bèn thế những chữ in đậm với những chữ chế ra, thành ra cũng zui zui ... thí dụ như it's a quarter after three, and I'm all out of tea, so I hate you now, v.v. và v.v.
http://www.youtube.com/user/LadyAntebellum#p/a/f/0/eB7T3lJ3dZ4
Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010
Smithsonian's Free Museum Day 25 September 2010
Bạn,
Hôm qua là ngày được đi xem các viện bảo tàng miễn phí. Bà cô cháu gái nói bố mẹ nên dẫn con cái đi coi. Bố con tôi tính ra cũng save được 20$ (bố 12$ con 8$ nếu mua vé), mà cũng được xem nhiều điều hay. Tôi chọn bảo tàng Bowers trên đường Main, gần freeway 5. Sau đây là vài hình ảnh.
Smithsonian Media has sponsored the free museum day for the people of America, so that those people who could not afford to go to one, can do that on the 25th of September
The Smithsonian Media is trying its best to make sure that Americans know their history and culture by sponsoring the Free Museum Day. On the Free Museum Day, you will be able to get into any one of the 1500 museums for free and this is really a great treat as the entry tickets to some of these museums are very pricey.
The Free Museum Day will take place on the 25th of September, which is a Saturday, so going to a museum for free can be a very good way of spending your weekend.
On the Free Museum Day, all you have to do is to print a ticket from the Smithsonian Media’s website and show it to the museum that you would like to go to.
There are 1500 museums which are being sponsored by Smithsonian Media and to which you can go to and show your ticket.
There are also certain conditions to use the Free Museum Day pass, for example the pass can be used for one museum only and on one ticket, only two people can go.
Hôm qua là ngày được đi xem các viện bảo tàng miễn phí. Bà cô cháu gái nói bố mẹ nên dẫn con cái đi coi. Bố con tôi tính ra cũng save được 20$ (bố 12$ con 8$ nếu mua vé), mà cũng được xem nhiều điều hay. Tôi chọn bảo tàng Bowers trên đường Main, gần freeway 5. Sau đây là vài hình ảnh.
Smithsonian Media has sponsored the free museum day for the people of America, so that those people who could not afford to go to one, can do that on the 25th of September
The Smithsonian Media is trying its best to make sure that Americans know their history and culture by sponsoring the Free Museum Day. On the Free Museum Day, you will be able to get into any one of the 1500 museums for free and this is really a great treat as the entry tickets to some of these museums are very pricey.
The Free Museum Day will take place on the 25th of September, which is a Saturday, so going to a museum for free can be a very good way of spending your weekend.
On the Free Museum Day, all you have to do is to print a ticket from the Smithsonian Media’s website and show it to the museum that you would like to go to.
There are 1500 museums which are being sponsored by Smithsonian Media and to which you can go to and show your ticket.
There are also certain conditions to use the Free Museum Day pass, for example the pass can be used for one museum only and on one ticket, only two people can go.
Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010
Natalie - Niềm Thương Nhớ
Bạn,
Biết bài này qua lời Việt những năm 90 với câu đầu vào bài hình như là "Niềm thương nhớ, em với anh còn đó, v.v.", bây giờ mới biết bài gốc tên là Natalie do Julio Iglesias hát. Xin giới thiệu với các bạn.
Channel nhạc do anh này upload cũng hết sảy, toàn những bài nhạc êm đềm và hay không hà, mời bạn ghé vào xem.
http://www.youtube.com/user/makithecat#p/u/275/Ln7T1Mo196c
Update: tìm ra lời bài nhạc và video do ca sĩ Ngọc Lan rồi!
Niềm Thương Nhớ
Niềm thương nhớ em với anh còn đó
em khóc u tình cũng như anh
Niềm thương nhớ ta trói nhau vào đó
xơ xác như đời giữa đêm thanh
Ở đây chốn xa xôi
một xứ tuyết đơn côi
vùi thân trong lạnh lùng
nghe gió than không ngưng
em mắt xưa yêu kiều
nay tóc mây tiêu điều
thời gian giết cuộc đời
nhớ thương ơi
Còn đâu nắng soi bóng trên thềm vắng
chim hót trên cành lúc xuân xanh
Còn đâu nữa thơm ngát hương mùi tóc
môi má đa tình nép vai anh
Thời gian đã trôi mau
tình len lén đi sau
chưa ấm êm cuộc đời
nay đã như mây trôi
em có nghe mưa về
cho gió thêm ê chề
thời gian đã tàn rồi
nhớ thương ơi
Em có mong hay chờ
son phấn sẽ phai mờ
thời gian sẽ nhạt nhòa
nhớ thương ơi
em khát khao yêu đời
em bỗng dưng xa người
rồi xa vắng cuộc đời
nhớ thương ơi ...
Biết bài này qua lời Việt những năm 90 với câu đầu vào bài hình như là "Niềm thương nhớ, em với anh còn đó, v.v.", bây giờ mới biết bài gốc tên là Natalie do Julio Iglesias hát. Xin giới thiệu với các bạn.
Channel nhạc do anh này upload cũng hết sảy, toàn những bài nhạc êm đềm và hay không hà, mời bạn ghé vào xem.
http://www.youtube.com/user/makithecat#p/u/275/Ln7T1Mo196c
Update: tìm ra lời bài nhạc và video do ca sĩ Ngọc Lan rồi!
Niềm Thương Nhớ
Niềm thương nhớ em với anh còn đó
em khóc u tình cũng như anh
Niềm thương nhớ ta trói nhau vào đó
xơ xác như đời giữa đêm thanh
Ở đây chốn xa xôi
một xứ tuyết đơn côi
vùi thân trong lạnh lùng
nghe gió than không ngưng
em mắt xưa yêu kiều
nay tóc mây tiêu điều
thời gian giết cuộc đời
nhớ thương ơi
Còn đâu nắng soi bóng trên thềm vắng
chim hót trên cành lúc xuân xanh
Còn đâu nữa thơm ngát hương mùi tóc
môi má đa tình nép vai anh
Thời gian đã trôi mau
tình len lén đi sau
chưa ấm êm cuộc đời
nay đã như mây trôi
em có nghe mưa về
cho gió thêm ê chề
thời gian đã tàn rồi
nhớ thương ơi
Em có mong hay chờ
son phấn sẽ phai mờ
thời gian sẽ nhạt nhòa
nhớ thương ơi
em khát khao yêu đời
em bỗng dưng xa người
rồi xa vắng cuộc đời
nhớ thương ơi ...
Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010
‘You Know My Name (Look Up the Number)’
Bạn,
Ken Womack, trong bài viết The Beatles: Mười khoảnh khắc đáng ghi nhớ:
http://www.themorningnews.org/archives/personalities/ten_great_beatles_moments.php
đã chọn bài thứ mười là ‘You Know My Name (Look Up the Number)’ ["Em biết tên tôi (tra niên giám điện thoại để biết số phone nhe)"].
Lười dịch quá, mà sợ không sát nghĩa nữa. Chỉ biết mỗi lần nghe bài này tôi thấy khoái trá lạ thường. Chỉ có một câu thôi, mà họ jam đủ kiểu. Thán phục cái "goofiness", cái sáng tạo, synergy của họ mỗi khi chơi chung.
Ken Womack, trong bài viết The Beatles: Mười khoảnh khắc đáng ghi nhớ:
http://www.themorningnews.org/archives/personalities/ten_great_beatles_moments.php
đã chọn bài thứ mười là ‘You Know My Name (Look Up the Number)’ ["Em biết tên tôi (tra niên giám điện thoại để biết số phone nhe)"].
10. ‘You Know My Name (Look Up the Number)’ (1970)
Recorded by the band in 1967, completed by Lennon, McCartney, and the Beatles’ faithful roadie Mal Evans in 1969, and released as the B-side of ‘Let It Be’ in 1970, ‘You Know My Name (Look Up the Number)’ is a uniquely comic moment in the group’s discography. ‘We had these endless, crazy fun sessions,’ McCartney fondly recalls in Mark Lewisohn’s The Beatles Recording Sessions (1988). A pastiche of lounge-style vocal stylings and Monty Pythonesque humor, the song features the late Rolling Stones guitarist Brian Jones on saxophone, Lennon playing the maracas, and Harrison on the xylophone. From its soul-pounding blues introduction to the song’s swanky samba refrain, ‘You Know My Name’ is propelled—in unforgettably comic fashion—by Lennon’s hilarious falsetto vocals and the dappled chorus of grunts and mumbles that mark the tune’s sizzling conclusion. In its own peculiar way, ‘You Know My Name’ brilliantly captures the spirit of the Beatles’ remarkable pop-musical career: their personality, their willingness to experiment—to whatever results—and their irrepressible humanity.
Lười dịch quá, mà sợ không sát nghĩa nữa. Chỉ biết mỗi lần nghe bài này tôi thấy khoái trá lạ thường. Chỉ có một câu thôi, mà họ jam đủ kiểu. Thán phục cái "goofiness", cái sáng tạo, synergy của họ mỗi khi chơi chung.
Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010
Beatles fans chào nhau
Bạn,
Cuối tuần qua nhân có coupon 33% off của Borders, bèn dạo một vòng rồi mua được quyển "You never give me your money" của Peter Doggett. Sách này kể về giai đoạn sau khi nhóm break up cho tới tận gần đây 2009. Khi trả tiền thì hóa ra anh cashier cũng là dân mê Beatles, hai bên nói chuyện ảnh quên cả mấy người khách sau mình đang chờ, mình thì nóng ruột sợ họ la. Cuối cùng, ảnh nói "My name is J., come talk to me any time about the Beatles!" Kể cũng vui, ảnh chỉ mới 20+ tuổi thôi, nhưng chững chạc lắm.
Hôm nay mua thêm được cuốn mới tái bản 2009 "The Beatles" của Hunter Davies. Sách này hay ở chỗ nó được viết với sự cộng tác của The Beatles, viết khoảng năm 1965.
My Beatles book collection is getting bigger :-)
My Beatles CD collection is pretty standard for any decent fan too,
Hy vọng có sách này rồi, khỏi phải coi cọp nữa, sẽ có nhiều chuyện hay về nhóm nhạc để tám tiếp với các bạn. Cái post Ông quan tòa .. http://hoctroviet.blogspot.com/2010/09/ong-quan-toa-dung-42-ten-bai-nhac-cua.html là do mình đọc cọp cái new introduction trong sách mới biết đó chứ.
À quên, bên này hệ thống thư viện sướng thật, tìm sách online, xong giữ sách (hold) và chọn thư viện nào mình sẽ tới lấy, chừng 1 tuần thì nó gọi tới pick up. Giá dịch vụ chỉ có 25 xu một cuốn. Mình đặt 5 cuốn Beatles để xem mà giá chỉ có 1.25$ , ít hơn một ly cafe Starbuck!!! (Xin nói rõ hơn ý này: sách này là của cùng county, nhưng nằm ở các thư viện khác nhau. Thay vì lái xe tới thư viện đó để mượn, mình có thể đặt nó mang lại thư viện gần nhà để mượn và để trả, 25 xu một cuốn. Còn mượn sách có sẵn ở thư viện mình thì tất nhiên là miễn phí.)
Chúc vui,
Cuối tuần qua nhân có coupon 33% off của Borders, bèn dạo một vòng rồi mua được quyển "You never give me your money" của Peter Doggett. Sách này kể về giai đoạn sau khi nhóm break up cho tới tận gần đây 2009. Khi trả tiền thì hóa ra anh cashier cũng là dân mê Beatles, hai bên nói chuyện ảnh quên cả mấy người khách sau mình đang chờ, mình thì nóng ruột sợ họ la. Cuối cùng, ảnh nói "My name is J., come talk to me any time about the Beatles!" Kể cũng vui, ảnh chỉ mới 20+ tuổi thôi, nhưng chững chạc lắm.
Hôm nay mua thêm được cuốn mới tái bản 2009 "The Beatles" của Hunter Davies. Sách này hay ở chỗ nó được viết với sự cộng tác của The Beatles, viết khoảng năm 1965.
My Beatles book collection is getting bigger :-)
My Beatles CD collection is pretty standard for any decent fan too,
Hy vọng có sách này rồi, khỏi phải coi cọp nữa, sẽ có nhiều chuyện hay về nhóm nhạc để tám tiếp với các bạn. Cái post Ông quan tòa .. http://hoctroviet.blogspot.com/2010/09/ong-quan-toa-dung-42-ten-bai-nhac-cua.html là do mình đọc cọp cái new introduction trong sách mới biết đó chứ.
À quên, bên này hệ thống thư viện sướng thật, tìm sách online, xong giữ sách (hold) và chọn thư viện nào mình sẽ tới lấy, chừng 1 tuần thì nó gọi tới pick up. Giá dịch vụ chỉ có 25 xu một cuốn. Mình đặt 5 cuốn Beatles để xem mà giá chỉ có 1.25$ , ít hơn một ly cafe Starbuck!!! (Xin nói rõ hơn ý này: sách này là của cùng county, nhưng nằm ở các thư viện khác nhau. Thay vì lái xe tới thư viện đó để mượn, mình có thể đặt nó mang lại thư viện gần nhà để mượn và để trả, 25 xu một cuốn. Còn mượn sách có sẵn ở thư viện mình thì tất nhiên là miễn phí.)
Chúc vui,
Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010
Vài bài nhạc Pháp hay ...
Bạn,
Cách đây cũng khá lâu tôi có mua được trong khu Phước Lộc Thọ hai đĩa CD có tên là Souvenirs of France Vol 1 & 2, gồm các bài nhạc hay thập kỷ 80 & 90.
Nay tôi tìm các YouTube videos đó để bạn cùng xem.
Daniel Lavoie - Ils S'aiment
Alain Chamfort - Traces De Toi
Herbert Leonard - Pour Le Plaisir
Joe Dassin - L'Ete Indien
Michel Polnareff - Goodbye Marylou
CLAUDE - MICHEL SCHONBERG " LE PREMIER PAS "
Sandy Stevens - J'ai faim de toi
David et Jonathan - Est-Ce-Que Tu Viens Pour Les Vacances?
Jean-Jaques Lafont - Le géant de papier
Mylene Farmer - Pouvus Qu'elles Soient Douces
Francis Cabrel - Je l'aime à mourir
Elsa - T'en va pas (1997 remix version)
France Gall - Ce soir Je ne dors pas
Elsa & Glenn Medeiros - Un Roman D'Amitie
Karoline Legrand (K.L) - J'aurais voulu te dire
Françoise Hardy - Message personnel
Francois Feldman - Quand j'ai le mal de toi
Mylene Farmer - Sans Contrefaçon
Cách đây cũng khá lâu tôi có mua được trong khu Phước Lộc Thọ hai đĩa CD có tên là Souvenirs of France Vol 1 & 2, gồm các bài nhạc hay thập kỷ 80 & 90.
Nay tôi tìm các YouTube videos đó để bạn cùng xem.
Daniel Lavoie - Ils S'aiment
Alain Chamfort - Traces De Toi
Herbert Leonard - Pour Le Plaisir
Joe Dassin - L'Ete Indien
Michel Polnareff - Goodbye Marylou
CLAUDE - MICHEL SCHONBERG " LE PREMIER PAS "
Sandy Stevens - J'ai faim de toi
David et Jonathan - Est-Ce-Que Tu Viens Pour Les Vacances?
Jean-Jaques Lafont - Le géant de papier
Mylene Farmer - Pouvus Qu'elles Soient Douces
Francis Cabrel - Je l'aime à mourir
Elsa - T'en va pas (1997 remix version)
France Gall - Ce soir Je ne dors pas
Elsa & Glenn Medeiros - Un Roman D'Amitie
Karoline Legrand (K.L) - J'aurais voulu te dire
Françoise Hardy - Message personnel
Francois Feldman - Quand j'ai le mal de toi
Mylene Farmer - Sans Contrefaçon
Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010
Em ơi Hà Nội Phố - Lee Kirby
"Xin chào các ban",
Anh "tây bụi" này nói và hát tiếng Việt hay quá! Mời bạn cùng xem. Ảnh nói "sau đây là" bỏ dấu nhấn đúng quá. Nghe ảnh bắt đầu bài hát hai chữ "em ơi" thấy bình dị và tiếng Việt mình nghe hay hẳn lên!!!
Anh "tây bụi" này nói và hát tiếng Việt hay quá! Mời bạn cùng xem. Ảnh nói "sau đây là" bỏ dấu nhấn đúng quá. Nghe ảnh bắt đầu bài hát hai chữ "em ơi" thấy bình dị và tiếng Việt mình nghe hay hẳn lên!!!
Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010
Don Hồ, những con đường mưa xưa - Trang Thanh Trúc
Hoctro xin phép bạn Trang Thanh Trúc mang về đây bài viết của bạn về anh Don Hồ. Xin phép rinh luôn về cái introduction của anh Don Hồ
***
Từ trang nhà anh Don Hồ: http://donhoproduction.com/blog/?p=13
Hôm qua trong một cuộc nói chuyện online với Trang Thanh Trúc, (một người bạn cùng xóm thuở thiếu thời lúc còn ở Sài gòn. Đã qua Pháp năm 1978) Trúc có vẻ ngạc nhiên khi tôi nhắc tới cái Website riêng donhoproduction.com này của tôi. Trúc nói rằng:
Tôi bảo:
Tôi ráng để kéo giờ trong lúc vẫn còn đang lục lọi tìm kiếm bài này của Trúc trong đầu
Đúng lúc đó, may quá, Trúc phải rời nhà đi làm nên cuộc nói chuyện của chúng tôi phải ngắt ngang. Tôi đoán nguyên một đoạn đường ngồi trong xe điện ngầm tới sở làm Trúc đã … không ngưng lầm bầm chửi rủa đứa bạn mà Trúc nghĩ rằng đã quá thờ ơ với cái công cặm cụi biên của Trúc năm nào, bởi vì không đâu sau khi cúp đường giây với Trúc, tôi bỗng bị hắt hơi liên tu bất tận.. . Hì hì, thông cảm mà Trúc, tuổi … già sức bắt đầu … yếu rồi, lại thêm đầu óc lãng đãng, nên hay mau quên, hì hì…
Ngay tối hôm đó, tôi mò vô website của Trúc để kiếm lại đọc. Đọc qua đọc lại. Đọc tới đọc lui. Ủa tôi vẫn không thấy cái tiểu sử của mình nó nằm ở chỗ nào???!! Tôi ấm ức, nhủ rằng phải bỏ nó lên đây để mọi người cùng coi để thấy tôi có bị Trúc nói oan không. Ôi mấy người bạn của Trúc thật tình…
Mà thật, 4 năm trước tôi vô tâm, không để ý lắm hay sao chứ bây giờ đọc lại, thấy văn của Trúc dễ thương thật nha. Nó mộc mạc, giản dị mà nhẹ nhàng như Trúc vậy đó. Nghĩ cũng lạ, hai đứa quen nhau từ thuở nào cũng không nhớ nổi! Bây giờ ở 2 đầu trái đất. Đứa thì làm ca sĩ. Người còn lại thì làm nhạc-sĩ, kiêm văn-sĩ, kiêm kế-toán-sĩ rồi còn … mẹ-sĩ nuôi con nữa chứ, ôi bạn tôi thật đa đoan… thấy thương quá đỗi!
Thôi tôi mời bạn đọc một bài đầy ân tình nhưng không thấy cái … “tiểu sử của tôi” đâu hết, của Trang Thanh Trúc đây nhé:
Trang Thanh Trúc
Báo chí viết về Don Hồ, không thiếu. Người nhắc đến tên gọi Don Hồ, cũng thế. Từ chỗ ngồi của Trúc và Lộc, trước mặt là bóng tối chập chùng. Don Hồ trở lại sân khấu ở phần hai, sau lời giới thiệu của người điều khiển chương trình. Và trong lúc như không chờ, không đợi, không nghĩ đến, thì trên sân khấu Don Hồ giới thiệu đến mọi người: “Gọi người xa vời”. Một bài hát mà Trúc viết từ năm một ngàn chín trăm… năm nào. Don Hồ nhắc vội về thời ấu thơ, ngay sau đó là ngày ra mắt CD Từ Một Phía Không Em của Trúc & anh Phạm Ngọc vào tháng tư sắp đến. Rồi lặng lẽ gởi nụ cười đi, thật hiền. Từ chỗ ngồi bên góc trái nhìn lên, Trúc không biết phải đo lường khoảng cách bằng những xúc động như thế nào thì mới viết lên cho đầy đủ nghĩa.
Chút kinh nghiệm trong cuộc sống hằng ngày không biết có thể nào dạy cho một người có nhiều nhạy cảm biết chế ngự được sự xúc động hay không? Hay là hễ ai càng có chút nghệ sĩ tính, nhạy cảm, lại càng dễ rơi vào sự xúc động hơn?
Trúc vẫn chưa quen gọi Dũng là Don Hồ. Đã có một dạo Trúc nghĩ rằng D là D, Don Hồ là Don Hồ. Người đang đứng trên sân khấu, hay đang đứng trước màn hình với bao ngọn đèn sáng chói nhất không phải là D của quãng trời thơ ấu mà là Don Hồ. Hai người khác biệt nhau lắm! D mà Trúc quen biết khi xưa, rất nhút nhát và… ít nói. Ngược lại với cá tánh Trúc hồi nhỏ là nói rất nhiều, và năng động vô cùng! Ở vào cái tuổi 12, 13, rồi 14, D dưới mắt Trúc, D không phải đơn thuần là một người bạn cùng xóm không thôi, mà hình như cá tánh hiền lành, nhút nhát, ít nói của D giữa đám bạn quen biết vào lúc ấy, Trúc cảm thấy D “khác” lắm, “hay hay” lắm và dễ thương lắm! Bởi vì đi từ khoảng thời gian quen biết lúc ban đầu, gọi tên nhau trống không. Nhìn nhau chắc cũng không ra là nhìn, mà nghinh nhau thì đúng hơn. Từ 12 tuổi đến 14, có một lần tụi này đi cắm trại ở tận núi Bữu Long. Đến ga xe lửa bị trễ, hết chỗ ngồi, nên mọi người cùng chen chúc đẩy nhau lên một toa hàng chợ. Trúc ngồi không xa lắm với chỗ D đứng, nhưng rất gần với bầy heo con kêu ột ột suốt chặng đường lên Biên Hòa! Trên toa, ngoài chứa người, còn có đầy đủ các thúng rau cải, gà, vịt, heo. Đến Biên Hòa, lại đón xe lam thì mới lên được tới núi Bữu Long. Đi cắm trại mà sang lắm, tụi này ăn cơm với tàu hủ hẹ nấu với hến đàng hoàng. Không biết ai đó đã pha nước mắm ớt sẵn mang theo nữa. Thời đó, cái thời mà làm con nít còn đi học thì trước sau gì cũng phải mang khăn quàng đỏ thôi. Sáng sáng thức dậy kêu réo mọi người ra tập thể dục, bụi đường phố thì bay mịt mù, mặc kệ xe Honda, hay xe đạp chạy qua. Thời mà tụi Trúc đã phải thi nhau đạp xe lên tận xa lộ, tìm kiếm sắt vụn mang về để hầu xây dựng “con tàu thống nhất” từ Nam ra Bắc. Trúc bị té xe đạp lần đó vì tay lái mất thăng bằng. May là khi Trúc lồm cồm đứng lên rồi, xe Honda từ bên trên cầu mới đỗ xuống. Nếu không đó hả, chắc là bây giờ… biết đâu chừng, dám có người cũng biết ăn năn hối cải, tiếc nuối ngậm ngùi hả? Trúc không bao giờ quên cái buổi trưa nắng ơi là nắng hôm đó, D xuống xe hỏi Trúc có sao không vậy? Và sau khi ngắm nghía vết thương giữa môi và mũi, D “khen” Trúc ngó y hệt như là có bà con với Hitler. Buổi trưa hôm sau, và hôm sau nữa, D sai Long tạt ngang nhà hỏi thăm Trúc bớt chưa? Hay là vẫn muốn thành Hitler luôn?
Vậy đó, mà cũng có một buổi trưa D làm gan đạp xe tạt ngang nhà, gõ cửa gọi: “Trúc ơi, Trúc”. D mang qua cho Trúc mượn cuốn sách luyện thi môn Văn lớp chín lên lớp 10 và bó cúc vàng cánh nhỏ D trồng. Những cánh hoa vàng được gói ghém cẩn thận trong giấy báo để dành Trúc chưng trên cây piano cho đẹp. D nói thế. Loại giấy báo mà ngày xưa bên nhà mình, mọi người dùng để… gói xôi, gói hành, gói tỏi, gói bún. Hay gói bất cứ món gì chắt chiu, cần thiết và sử dụng bất cứ khi nào cần thiết đó mà! Món quà khác Trúc có được là chiếc nhẫn có khắc tên nhỏ cẩn đồi mồi. Cả nhà D đi biển về và chị Thủy trao lại, nói rằng của D mua cho Trúc. Trong khi đó, D bước từ phòng trong đi ngang qua phòng khách, nhìn Trúc cười một cái rồi thôi, rồi bỏ đi ra ngoài nói chuyện luôn với tên bạn cho đến khi Trúc về! D đứng ngoài đó, như thể đứng chờ đợi ai để mở cửa, và khép cửa giùm ha. Cám ơn nghe. Trúc nói, là nói cám ơn D mở cửa giùm chứ không có dám nói cám ơn D đã cho Trúc chiếc nhẫn có khắc tên cẩn đồi mồi, bởi vì Trúc không biết có thật là D mua cho Trúc hay không. Hỏi, mà để D hỏi lại là: “Nhẫn nào?”, thì quê chết! Nhưng thật tình, Trúc không muốn tin rằng chiếc nhẫn có cẩn đồi mồi ấy, là của chị Thủy cho Trúc bao giờ. Con gái với con gái, không ai tặng nhẫn cho nhau bao giờ. Tự dưng buổi tối hôm đó, Trúc có cảm tưởng như sẽ không có chiếc nhẫn nào khác có thể quý giá và xinh như chiếc nhẫn này được. Trúc giữ chiếc nhẫn cho đến khi sang Pháp, gặp một người lớn tuổi quen biết trong gia đình nói rằng: “Mang nhẫn có cẩn đồi mồi, là sẽ… xa-cách-nhau-luôn!”. Không hiểu sao Trúc đã tin tưởng câu nói đó đến độ tháo chiếc nhẫn ra, tiếc rẽ có, ngậm ngùi có, rồi quăng chiếc nhẩn từ lầu mười bốn ra ngoài khỏi cửa sổ! Quăng nó đi, rồi buồn,rồi nhớ, rồi tiếc rẻ, rồi nhắc nhở cả một thời gian dài.
Không biết đã bao nhiêu lần D với Trúc cùng đạp xe đạp tụm ba, tụm bảy lang thang hết con đường này đến con đường nọ vào ban đêm? Và không biết từ lúc nào, Trúc hay tách rời ra khỏi nhóm để đạp xe chậm hơn, cốt ý tự tạo cho mình cảm giác lẻ loi. Một cảm giác phố đêm hiu hắt hay sao đó không biết nữa. Đúng là mát dây thứ thiệt. Nhưng đôi khi, đó cũng là lúc D ngừng xe lại chờ chiếc xe đạp Trúc tới. Cái này không phải là cố ý đâu nhé. Mà là khi người ta bắt đầu lớn, người ta luôn muốn “thử nghiệm” xem có ai đó quan tâm mình không thôi đó mà! Lúc về bất chợt có cơn mưa nhẹ rơi. Mọi người đạp xe nhanh hơn, tìm một quán chè làm chỗ trú. Kỷ niệm nhỏ như thế, thật bình lặng, nhưng sao Trúc vẫn nhớ mãi không biết.
Vào ngày Tết vui hơn nữa, là tìm cách sang nhà D chơi. Trúc hăm bắt con mèo D nuôi bỏ vào bồn, cho cá xơi. Rồi thêm Long có ý kiến chơi đánh bài xì-dách, ai thua sẽ bị quẹt lọ nồi vào mặt. Khi D xuống bếp mang cái lọ nồi lên thiệt, Trúc mới hết hồn! Ban đầu còn cười cười, sau thua bài quá, bị quẹt hết bên má này, đến bên má kia, Trúc cười hết muốn nổi. Mà khóc thì quê! Nhưng D và Long coi bộ khoái chí cái trò chơi quẹt nồi này lắm ha.
Ngay ngày Trúc đi Pháp, D viết vài lời từ giã trên một miếng gỗ mỏng màu vàng. Nét chữ tròn tròn trên miếng gỗ thơm, hay một cách lạ lùng. Không hiểu tại sao hồi nhỏ, bất cứ điều gì do D làm, do D mang đến, Trúc cũng thấy hay cả. Để rồi sau này chia tay, rồi mất liên lạc, rồi lại gặp lại nhau, thú thật, đã có một khoảng thời gian dài Trúc tưởng rằng D và Don Hồ, khác xa nhau lắm. Khi còn ở Việt Nam, bài ca duy nhất Trúc được nghe D hát là bài “Rồi Mai Đây”, nhạc ngoại quốc, lời Việt Trường Kỳ. Lời bài hát có những câu như sau:
“Rồi mai đây khi mình xa nhau nhớ đến nhau hoài. Rồi mai đây khi mình xa nhau nhớ đến hôm này. Mình nhớ mãi những gì mình chất chứa trong lòng. Mình chia tay gió bay bay, còn đó khung trời xám mây. Mình xa nhau, xin đừng đi mau, nắng sẽ phai màu. Mình xa nhau, xin đừng quên mau, khói thuốc không màu. Hồn quyến luyến những gì mình đã cho nhau rồi. Còn cho nhau chút dư hương, sợ vỡ tâm tình vấn vương”.
Lần đó, lần đầu tiên Trúc đệm cho D hát trong buổi tiệc đưa tiễn Trúc sắp đi Pháp. D có giọng ca rất trầm. Thật tình, Trúc không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày D trở thành ca sĩ. Vì làm sao D có thể hát “Em là búp măng non” được chứ? Trúc nghĩ D trở thành họa sĩ thì đúng hơn hay là người chuyên về trồng trọt cây cối, hoa quả. Những ngày đầu đến Paris, vì cuộc sống xa quê hương, Trúc nhớ nhà đến độ không biết làm gì khác hơn, niềm vui duy nhất của Trúc là viết… ba-lăng-nhăng! Và Trúc đã ký dưới bút hiệu “Dư Hương”, bởi trong “Rồi Mai Đây” có hai chữ dư hương trong đó!
Hình như khi mình có một thời tuổi nhỏ, lãng mạn, dễ thương chỉ cần khi lớn lên mình không tìm thấy lại một điểm nhỏ nào đó của năm xưa, mình sẽ tạo nên cho mình một sự hụt hẫng to tát lắm! Mình quên mất rằng chính mình cũng đã đổi thay. Cả thể xác, lẫn tâm hồn. Thời gian không bao giờ ngừng lại. Thời gian không chờ ai. Còn chăng chỉ là một khoảnh khắc kỷ niệm nào đó thôi, để nhớ về…
Trúc vẫn còn giữ rất nhiều kỷ niệm. Hình như trong đời sống hễ ai không có thói quen cất giữ giấy tờ cho gọn gàng, thứ tự, ngăn nắp, thì lại có được cho mình một bộ nhớ đầy khích lệ! Thật lạ lùng, chỉ mới hôm nay, Trúc mới cảm nhận được một điều là D và Don Hồ là… một. Thời gian dạy và tạo nên cho mỗi người một cuộc sống, một hướng đi. Thời gian không thể ngừng lại ở kỷ niệm nít nhỏ mãi được. Đúng vậỵ Mọi người trong gia đình Trúc, khi nhắc về Don Hồ là với cả một sự quý mến không phải chỉ về giọng ca, không về sự nổi tiếng bên ngoài, mà đúng hơn là về tánh tình D rất hiền lành, hoạt bát, nhiệt tình, tế nhị. Như hai nhóc Trực và Hình như khi mình có một thời tuổi nhỏ, lãng mạn, dễ thương chỉ cần khi lớn lên mình không tìm thấy lại một điểm nhỏ nào đó của năm xưa, mình sẽ tạo nên cho mình một sự hụt hẫng to tát lắm! Mình quên mất rằng chính mình cũng đã đổi thay. Cả thể xác, lẫn tâm hồn. Thời gian không bao giờ ngừng lại. Thời gian không chờ ai. Còn chăng chỉ là một khoảnh khắc kỷ niệm nào đó thôi, để nhớ về…
Quân khi bắt gặp hình “cậu Dũng” trên các bìa băng nhạc, hay khi xem “cậu Dũng” trình diễn trong các băng nhạc là cả một hãnh diện và vui mừng. Dường như là một người thân trong gia đình, được lên truyền hình vậy!
Trúc vẫn còn giữ ở đây những dòng tâm sự về biển, từ D. Hy vọng rằng một ngày nào đó D sẽ tìm được nhiều thời gian hơn để viết. Bởi thật sự, Trúc không nghĩ D chỉ nghiêng về việc sáng tạo các hình bìa, dàn dựng các màn trình diễn khi thu hình, mang giọng ca, tiếng hát của mình cho nghệ thuật. Mà D còn có thể viết. Bởi kinh nghiệm của đời sống, sự sáng tạo, đam mê, cảm xúc trong D, Trúc nghĩ rằng: Vô bờ.
Mùa Giáng Sinh năm 1993, nhân dịp Trúc sang thăm ông bà Ngoại bên Cali, D rủ Trúc đi phố tìm mua chút đồ trang hoàng cho nhà mới, và cho Giáng Sinh. Khi về, Trúc phụ D, giăng nơ, giăng đèn cho cây thông xong xuống bếp ăn cơm với mẹ D. Cơm của người Bắc nấu, khác cơm của người miền Nam nhiều lắm. Nhưng ăn lạ miệng, rất ngon. Sau đó D hỏi:
“Đi ngắm biển đêm không Trúc ơi. Đi cho biết nghe?”.
Trúc gật đầu:
“Đi thì đi!”
Trúc đồng ý ngay. Đêm xuống, mùa Đông ở Cali lạnh không thắm gì nếu so với cái lạnh ở Paris. Nhưng sao cái lạnh thổi từ gió biển lên, Trúc có cảm tưởng như áo khoác mình mang từ Paris sang không che gió, che lạnh gì dược hết. Cái lạnh như có ướp nước biển thổi vào. Trong khi đó D cầm trên tay áo khoác của D, D đưa Trúc mặc. D chỉ mặc mỗi áo thun tay ngắn và quần bò bạc màu. Ngó D bây giờ càng không giống Don Hồ chút nào! Khi đứng bên trên nhìn xuống biển, D nhắc chừng Trúc hãy cẩn thận coi chừng cặp kính, đừng để nó rơi. Rồi bất giác D nói với Trúc:
“Vượt biển rồi mới biết, nước biển vô số màu sắc Trúc à. Không hẳn một màu xanh thơ mộng như mình nghĩ đâu”.
Đêm thật sự khuya nhưng ngoài biển không vắng lặng. Vẫn còn có người ngồi một mình, câu cá. Trúc đưa mắt nhìn D cười, rồi cùng trở lên bờ.
Trúc có ghé Hungtinton Beach hai lần vào buổi trưa, nhưng đây là lần đầu tiên Trúc ghé thăm biển đêm như thế này. D đưa tay chỉ ngọn đèn vàng loe loét trong căn nhà lụp xụp phía bên tay trái. Rồi bất ngờ D bỏ Trúc đứng đó, hồn nhiên chạy theo rượt đám hải âu phía trước. Trúc không bước tới, mà đứng lặng yên nhìn. Như cố ghi lại cho mình hình ảnh đẹp và nên thơ này. Bất chợt khúc phim xưa, mang đầy những nốt nhạc tuổi nhỏ, quay về. Cũng D đó. Đi ngang qua phòng khách, nhìn Trúc cười một cái, rồi bỏ đi ra ngoài luôn!
“Songkhla, nằm trên một giải đất, phía bên kia của vịnh Thái Lan. Một dẫy nhà mái tôn xây tạm bợ ven biển. Songkhla, nơi mà buổi sáng có một đám người nằm chèo queo trên những tấm phản gỗ, được đánh thức bởi giọng hát Khánh Ly trên loa phóng thanh: ” Ai trở về xứ Việt, …”. Mảnh đất mà chiều chiều rất nhiều người, mắt vô hồn, đi thất thểu trên bãi. Cha tôi đâu? Chồng tôi đâu? Anh, em gia đình tôi đâu? Mảnh đất mà lâu lâu lại có một hai cô gái ngơ ngơ, ngáo ngáo từ đâu bơi vào.Trần thị Xuân Lan,”Ghe không số 1 người”. Lê thị Hảo,”Ghe không số 2 người”. Ở đây người ta đã quen thuộc với những cảnh nàỵ Những cô gái bị Thái lan bắt đi, một hai tháng sau được những người còn một chút xíu lương tâm tạt tàu ngang qua trại, thả người cho bơi vào rồi rồ máy chạy mất. Còn chút lương tâm… bởi vì thiếu gì người cũng bị bắt đi rồi không bao giờ còn thấy. Mảnh đất mà chiều chiều mọi sinh hoạt lịm xuống qua một khúc hát của Trịnh Công Sơn:”Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về…”Một nơi mà mọi người ai cũng như ai, ngồi lắng nghe có tên gọi lên lấy thơ để rồi nhẩy cẫng lên vì mừng hoặc xịu xuống buồn thiu!”
“Đảo KoKra là đảo”Sọ Người”, đảo mà tàu D. bị kéo vào trước khi đến trại Songkhla. Sonkhla không phải là đảo mà là một trại ven biển, nằm sát một làng chài của Thái. Trại gồm có 7 dẫy nhà. Mỗi dẫy dài thòng, ngăn lại thành nhiều căn. Cuối trại là một dẫy phòng vệ sinh công cộng. Trại tuy nhỏ nhưng cũng có được một thư viện lớn gấp ba lần cái phòng của Lộc. Một phòng bệnh và có phòng hành chánh để các phái đoàn lại phỏng vấn. Ngoài ra còn có được mấy quán cà-phê do những người có mang theo tiền dựng lên. Cũng nhạc nhùng ầm ĩ. Người có tiền thì vào ngồi nhâm nhi tách cà-phê hay Ovaltine. Những người ”con bà phước” không tiền thì ngồi vớ vẩn đâu đó nghe nhạc ké. Đầu trại có một ngôi chợ nhỏ do người Thái điều hành, mướn trại viên bán phụ. Trại này có an-ninh rồi, vì có Cao Ủy Tị nạn ra vô. Tuy nhiên tối tối vẫn có Thái Lan lẻn vô. Phần lớn là vì một số cô gái muốn kiếm tí tiền để thực đơn hàng ngày đỡ chán, cặp với người Thái rồi xúi nó lẻn vào ban đêm. Ba mặt của trại được rào kẽm gai, mà gai thì gai chớ, banh ra chui qua…mấy hồi. Mặt còn lại là biển…”
“Đảo Kra thì khỏi nói rồi. Một hòn đảo nhỏ đá dựng đứng. Chỉ có một mặt có bãi cát nhưng dốc vô cùng. Lớ mớ đứng nhiều khi chúi nhủi đầu xuống leo vào không kịp. Tàu hải tặc thường đậu bên phía vách đá. Ngó từ tàu vô chỉ thấy đá thẳng lên. Chơi vơi giữa sườn đá có một cái miểu nhỏ kiểu Thái Lan, không biết thờ ai mà xa xa chỉ thấy hoa đủ màu, chắc là hoa giả kết thành từng vòng. Giữa vách đá sừng sững có một đường mòn, có cầu thang đẽo vào đá dắt lên. Hải tặc kéo tàu vào gần đảo rồi cắt dây để tàu vượt biên phóng thẳng vào. Ai trên tàu biết bơi thì nhảy xuống bơi vào. Không biết thì cũng nhảy nhưng nhảy để chết chìm… Thì chết vì tàu bể đụng đá, hay vì chết chìm thì cũng vậy thôi. Nhưng phản xạ tự nhiên của mọi người khi lâm vào trú! Trường hợp này là không suy nghĩ gì cả, nhảy trước rồi tính sau. Lóp ngóp leo lên được tới bực thang rồi mới thấy trời đất nghiêng ngả.”Say bờ”. Từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ nghe cái từ này hết! Thì đi trên tàu, lảo đảo rồi bị lăn đùng, ngã ngửa ra là”say sóng”. Ở lâu trên tàu, quen cái bồng bềnh tình tang của thuyền tình trên sóng, lúc lên bờ người vẫn còn lúc lắc theo tàu là…say bờ. Cái màn say bờ này thì mới buồn cười…rõ ràng làmình biết là mình bước thẳng, nhưng cảnh vật hai bên thì cứ lúc la lúc lắc… Phải vừa đi vừa nắm vào cây cối bên hông thì mới giữ được thăng bằng. Còn không thì cứ nhào cổ xuống đất. Qua khỏi nhiều bậc cầu thang rồi lên tới một mảnh đất trống, chung quanh là rừng, ở giữa có một ngôi nhà gạch nhỏ, bên cạnh một cái miễu (lại miễu), và một cái giếng sâu không có nước mà chỉ có…đầu lâu và xương người ở đưới đáỵ Đi vô sâu mút vô con đường mòn sẽ dắt đường lên đỉnh đảo. Nơi có một cái hang mà các anh hải tặc đã lấy sẵn lá và rơm, làm thành nhiều ổ trông như ổ chim sẻ phóng lớn. Đàn ông con trai thì thả lêu bêu lổn nhổn ở dưới. Đàn bà, con gái thì lùa lên đỉnh. Rồi thay nhau, tốp này xong, trở về tàu gọi tốp khác vào bất kể đêm, sáng… Đàn ông con trai ư??? Nhằm nhò gì, chúng còn đang bò lổn nhổn đầy đất, sức đâu mà chống lại. Đưá nào thấy khoẻ khoẻ bắt đầu đứng thẳng thẳng được rồi thì phang cho nó một cuốc xong hất vào bụi là xong ngay!”
Trúc trích lại vài đoạn nhỏ này để khi nào D có chút thời gian D sẽ tìm xem lại những gì D đã viết cho Trúc đọc cách đây vài năm nhé. Nếu như Trúc có may mắn sang Pháp bằng máy bay, thì Trúc nghĩ rằng D còn có may mắn gấp ba lần Trúc. Bởi vì phải có may mắn lắm D mới ra đi và thoát mọi hiểm nguy để dến nơi bình an như vậy được. Mẹ Trúc nói, có đi vượt biển rồi, bị tù, bị đánh, bị cướp, bị bắt đi, bị đói khát, mới hiểu rằng những phiền lo khác của cuộc đời, nhỏ nhoi lắm!
Sinh nhật D - hai mươi hai tháng hai - Có năm cao hứng thì Trúc gởi lời chúc. Có năm thì Trúc lờ đi. Nhưng Trúc không quên ngày này. Không phải không chúc tụng có nghĩa là không nhớ. Mới chiều, cách đây một tuần, D còn ghé nhà chơi sau khi cùng Lộc, Trúc đi ăn phở 14 góc Choisy-Tolbiac, quận 13. Khi về mẹ Trúc mang lên một dĩa quýt lột sẵn mời D ăn. D chỉ cách Trúc pha màu, đóng khung cho một tấm hình trên máy vi tính. Trúc để D nói. Nhưng đúng hơn là Trúc muốn tìm lại, chính xác hơn là muốn thu lại, giọng nói của D năm xưa và bây giờ. Trúc nghĩ rằng, khi con người có cái tâm chân thật hiền lành, cho dù môi trường sống có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, trái tim họ vẫn luôn giữ được vị trí sống một cách thật chân chất. D là như vậy đó.
Sinh nhật D năm nay, Trúc không có quà cáp gì lớn lao nặng ký, để dành tặng D ngoài bài viết này. Nhận đi nhé Don Hồ, bạn thuở ấu thơ của mấy chục năm xưa. Thêm một tuổi là thêm nhiều hạnh phúc, vui vẻ, bình an. Cho dù D đang ở đâu, D đang nuôi ước mơ gì, Trúc vẫn tin tưởng và nghĩ rằng D cũng như Don Hồ, xứng đáng để thành công. Bởi D làm việc từ tâm. Kỹ thuật, xảo thuật không thể bao che qua được mắt Trời. Bởi Trúc nghĩ rằng, nghệ thuật là sự sáng tạo không ngừng. Nhưng nghệ thuật tồn tại hơn nữa nếu ta biết sống bằng trái tim chân thật với chính ta, với người.
Giữ gìn sức khoẻ Dũng nhé…
21/02/2005
Trang Thanh Trúc
-Chú Thích từ Don Hồ: Bài này đã được tôi… chôm chỉa từ homepage của Trang Thanh Trúc: http://trucxanh.vnweblogs.com/ Chưa xin phép gia chủ nhưng thôi kệ, đăng đại trước, rồi mai mốt Trúc có la thì … tính sau… hì hì hì…
(Nếu có mang bài đi nơi khác, làm ơn để” Lấy từ nguồn: http://donhoproduction.com/blog/ “. Xin cám ơn!)
***
Từ trang nhà anh Don Hồ: http://donhoproduction.com/blog/?p=13
Hôm qua trong một cuộc nói chuyện online với Trang Thanh Trúc, (một người bạn cùng xóm thuở thiếu thời lúc còn ở Sài gòn. Đã qua Pháp năm 1978) Trúc có vẻ ngạc nhiên khi tôi nhắc tới cái Website riêng donhoproduction.com này của tôi. Trúc nói rằng:
“Trúc chưa hề biết tới nó á!”Lúc nói chuyện, cuối câu Trúc hay cho thêm cái đuôi …”á” vuốt lên ,nghe rất dễ thương & ngây thơ … vô số tội. Có lẽ đây là cách nói chuyện của người Nam chăng vì con người Trúc rặc chất Nam bộ? Hay là Trúc bị ảnh hưởng cách nói chuyên của người Tây? Tôi cũng chẳng rõ… Chỉ biết lắng nghe Trúc nói, tôi hay chờ tới cuối câu, đôi khi Trúc quên không …á, thì tự nhiên lại thấy thiêu thiếu cái gì.
Tôi bảo:
“Cái Website này của người bạn làm tặng, bận bịu quá, để cả 2 năm nằm án binh bất động, ngay cả cái tiểu sử cũng chưa có. Bây giờ mới lôi ra cập nhật thông tin, chắc là phải lo cái phần tiểu sử đó trước!”Trúc nói:
“Dũng không biết chứ cái bài “Don Hồ & Những Con Đường Mưa Xưa” của Trúc biên cho Dũng (Trúc vẫn gọi tôi là Dũng theo thói quen từ nhỏ), nhiều người đọc nói đây là một cái tiểu sử rất trung thực của Don Hồ đó!”“Ủa, vậy sao?” Trúc nói bất chợt quá, tôi đang ráng moi óc nhớ lại bạn tôi đã biên cái chi chi trong bài đó… ”Thiệt đó hả…Trúc?…”
Tôi ráng để kéo giờ trong lúc vẫn còn đang lục lọi tìm kiếm bài này của Trúc trong đầu
“Ủa vậy ra nhà ngươi chưa đọc bài của ta hả??! “Lúc có chuyện gì không hài lòng, cùng lúc với lên giọng, Trúc hay đổi chủ từ từ “Dũng” êm ái sang “nhà ngươi”. Từ “Trúc” dịu ngọt, qua “ta” đắng lè lè. Bài này Trúc đã biên từ năm 2005 & tặng làm quà sinh nhật cho tôi. Hơn 4 năm rồi, tôi đã nhét cất vào trong xó nào trong óc, thì từ từ để tôi moi ra lại rồi mới nhớ được trong bài đó có trời trăng mây nước gì chứ bạn…
“Tiểu sử mà Dũng tự biên cho Dũng thì không được, phải để người khác biên về mình thì sẽ đúng hơn á”… (lại cái “á”…)Ờ thì Trúc nói cũng đâu có sai, có lý đó, mà thực tình tôi không thể nhớ được …
Đúng lúc đó, may quá, Trúc phải rời nhà đi làm nên cuộc nói chuyện của chúng tôi phải ngắt ngang. Tôi đoán nguyên một đoạn đường ngồi trong xe điện ngầm tới sở làm Trúc đã … không ngưng lầm bầm chửi rủa đứa bạn mà Trúc nghĩ rằng đã quá thờ ơ với cái công cặm cụi biên của Trúc năm nào, bởi vì không đâu sau khi cúp đường giây với Trúc, tôi bỗng bị hắt hơi liên tu bất tận.. . Hì hì, thông cảm mà Trúc, tuổi … già sức bắt đầu … yếu rồi, lại thêm đầu óc lãng đãng, nên hay mau quên, hì hì…
Ngay tối hôm đó, tôi mò vô website của Trúc để kiếm lại đọc. Đọc qua đọc lại. Đọc tới đọc lui. Ủa tôi vẫn không thấy cái tiểu sử của mình nó nằm ở chỗ nào???!! Tôi ấm ức, nhủ rằng phải bỏ nó lên đây để mọi người cùng coi để thấy tôi có bị Trúc nói oan không. Ôi mấy người bạn của Trúc thật tình…
Mà thật, 4 năm trước tôi vô tâm, không để ý lắm hay sao chứ bây giờ đọc lại, thấy văn của Trúc dễ thương thật nha. Nó mộc mạc, giản dị mà nhẹ nhàng như Trúc vậy đó. Nghĩ cũng lạ, hai đứa quen nhau từ thuở nào cũng không nhớ nổi! Bây giờ ở 2 đầu trái đất. Đứa thì làm ca sĩ. Người còn lại thì làm nhạc-sĩ, kiêm văn-sĩ, kiêm kế-toán-sĩ rồi còn … mẹ-sĩ nuôi con nữa chứ, ôi bạn tôi thật đa đoan… thấy thương quá đỗi!
Thôi tôi mời bạn đọc một bài đầy ân tình nhưng không thấy cái … “tiểu sử của tôi” đâu hết, của Trang Thanh Trúc đây nhé:
Don Hồ, những con đường mưa xưa
Trang Thanh Trúc
Báo chí viết về Don Hồ, không thiếu. Người nhắc đến tên gọi Don Hồ, cũng thế. Từ chỗ ngồi của Trúc và Lộc, trước mặt là bóng tối chập chùng. Don Hồ trở lại sân khấu ở phần hai, sau lời giới thiệu của người điều khiển chương trình. Và trong lúc như không chờ, không đợi, không nghĩ đến, thì trên sân khấu Don Hồ giới thiệu đến mọi người: “Gọi người xa vời”. Một bài hát mà Trúc viết từ năm một ngàn chín trăm… năm nào. Don Hồ nhắc vội về thời ấu thơ, ngay sau đó là ngày ra mắt CD Từ Một Phía Không Em của Trúc & anh Phạm Ngọc vào tháng tư sắp đến. Rồi lặng lẽ gởi nụ cười đi, thật hiền. Từ chỗ ngồi bên góc trái nhìn lên, Trúc không biết phải đo lường khoảng cách bằng những xúc động như thế nào thì mới viết lên cho đầy đủ nghĩa.
Chút kinh nghiệm trong cuộc sống hằng ngày không biết có thể nào dạy cho một người có nhiều nhạy cảm biết chế ngự được sự xúc động hay không? Hay là hễ ai càng có chút nghệ sĩ tính, nhạy cảm, lại càng dễ rơi vào sự xúc động hơn?
Trúc vẫn chưa quen gọi Dũng là Don Hồ. Đã có một dạo Trúc nghĩ rằng D là D, Don Hồ là Don Hồ. Người đang đứng trên sân khấu, hay đang đứng trước màn hình với bao ngọn đèn sáng chói nhất không phải là D của quãng trời thơ ấu mà là Don Hồ. Hai người khác biệt nhau lắm! D mà Trúc quen biết khi xưa, rất nhút nhát và… ít nói. Ngược lại với cá tánh Trúc hồi nhỏ là nói rất nhiều, và năng động vô cùng! Ở vào cái tuổi 12, 13, rồi 14, D dưới mắt Trúc, D không phải đơn thuần là một người bạn cùng xóm không thôi, mà hình như cá tánh hiền lành, nhút nhát, ít nói của D giữa đám bạn quen biết vào lúc ấy, Trúc cảm thấy D “khác” lắm, “hay hay” lắm và dễ thương lắm! Bởi vì đi từ khoảng thời gian quen biết lúc ban đầu, gọi tên nhau trống không. Nhìn nhau chắc cũng không ra là nhìn, mà nghinh nhau thì đúng hơn. Từ 12 tuổi đến 14, có một lần tụi này đi cắm trại ở tận núi Bữu Long. Đến ga xe lửa bị trễ, hết chỗ ngồi, nên mọi người cùng chen chúc đẩy nhau lên một toa hàng chợ. Trúc ngồi không xa lắm với chỗ D đứng, nhưng rất gần với bầy heo con kêu ột ột suốt chặng đường lên Biên Hòa! Trên toa, ngoài chứa người, còn có đầy đủ các thúng rau cải, gà, vịt, heo. Đến Biên Hòa, lại đón xe lam thì mới lên được tới núi Bữu Long. Đi cắm trại mà sang lắm, tụi này ăn cơm với tàu hủ hẹ nấu với hến đàng hoàng. Không biết ai đó đã pha nước mắm ớt sẵn mang theo nữa. Thời đó, cái thời mà làm con nít còn đi học thì trước sau gì cũng phải mang khăn quàng đỏ thôi. Sáng sáng thức dậy kêu réo mọi người ra tập thể dục, bụi đường phố thì bay mịt mù, mặc kệ xe Honda, hay xe đạp chạy qua. Thời mà tụi Trúc đã phải thi nhau đạp xe lên tận xa lộ, tìm kiếm sắt vụn mang về để hầu xây dựng “con tàu thống nhất” từ Nam ra Bắc. Trúc bị té xe đạp lần đó vì tay lái mất thăng bằng. May là khi Trúc lồm cồm đứng lên rồi, xe Honda từ bên trên cầu mới đỗ xuống. Nếu không đó hả, chắc là bây giờ… biết đâu chừng, dám có người cũng biết ăn năn hối cải, tiếc nuối ngậm ngùi hả? Trúc không bao giờ quên cái buổi trưa nắng ơi là nắng hôm đó, D xuống xe hỏi Trúc có sao không vậy? Và sau khi ngắm nghía vết thương giữa môi và mũi, D “khen” Trúc ngó y hệt như là có bà con với Hitler. Buổi trưa hôm sau, và hôm sau nữa, D sai Long tạt ngang nhà hỏi thăm Trúc bớt chưa? Hay là vẫn muốn thành Hitler luôn?
Vậy đó, mà cũng có một buổi trưa D làm gan đạp xe tạt ngang nhà, gõ cửa gọi: “Trúc ơi, Trúc”. D mang qua cho Trúc mượn cuốn sách luyện thi môn Văn lớp chín lên lớp 10 và bó cúc vàng cánh nhỏ D trồng. Những cánh hoa vàng được gói ghém cẩn thận trong giấy báo để dành Trúc chưng trên cây piano cho đẹp. D nói thế. Loại giấy báo mà ngày xưa bên nhà mình, mọi người dùng để… gói xôi, gói hành, gói tỏi, gói bún. Hay gói bất cứ món gì chắt chiu, cần thiết và sử dụng bất cứ khi nào cần thiết đó mà! Món quà khác Trúc có được là chiếc nhẫn có khắc tên nhỏ cẩn đồi mồi. Cả nhà D đi biển về và chị Thủy trao lại, nói rằng của D mua cho Trúc. Trong khi đó, D bước từ phòng trong đi ngang qua phòng khách, nhìn Trúc cười một cái rồi thôi, rồi bỏ đi ra ngoài nói chuyện luôn với tên bạn cho đến khi Trúc về! D đứng ngoài đó, như thể đứng chờ đợi ai để mở cửa, và khép cửa giùm ha. Cám ơn nghe. Trúc nói, là nói cám ơn D mở cửa giùm chứ không có dám nói cám ơn D đã cho Trúc chiếc nhẫn có khắc tên cẩn đồi mồi, bởi vì Trúc không biết có thật là D mua cho Trúc hay không. Hỏi, mà để D hỏi lại là: “Nhẫn nào?”, thì quê chết! Nhưng thật tình, Trúc không muốn tin rằng chiếc nhẫn có cẩn đồi mồi ấy, là của chị Thủy cho Trúc bao giờ. Con gái với con gái, không ai tặng nhẫn cho nhau bao giờ. Tự dưng buổi tối hôm đó, Trúc có cảm tưởng như sẽ không có chiếc nhẫn nào khác có thể quý giá và xinh như chiếc nhẫn này được. Trúc giữ chiếc nhẫn cho đến khi sang Pháp, gặp một người lớn tuổi quen biết trong gia đình nói rằng: “Mang nhẫn có cẩn đồi mồi, là sẽ… xa-cách-nhau-luôn!”. Không hiểu sao Trúc đã tin tưởng câu nói đó đến độ tháo chiếc nhẫn ra, tiếc rẽ có, ngậm ngùi có, rồi quăng chiếc nhẩn từ lầu mười bốn ra ngoài khỏi cửa sổ! Quăng nó đi, rồi buồn,rồi nhớ, rồi tiếc rẻ, rồi nhắc nhở cả một thời gian dài.
Không biết đã bao nhiêu lần D với Trúc cùng đạp xe đạp tụm ba, tụm bảy lang thang hết con đường này đến con đường nọ vào ban đêm? Và không biết từ lúc nào, Trúc hay tách rời ra khỏi nhóm để đạp xe chậm hơn, cốt ý tự tạo cho mình cảm giác lẻ loi. Một cảm giác phố đêm hiu hắt hay sao đó không biết nữa. Đúng là mát dây thứ thiệt. Nhưng đôi khi, đó cũng là lúc D ngừng xe lại chờ chiếc xe đạp Trúc tới. Cái này không phải là cố ý đâu nhé. Mà là khi người ta bắt đầu lớn, người ta luôn muốn “thử nghiệm” xem có ai đó quan tâm mình không thôi đó mà! Lúc về bất chợt có cơn mưa nhẹ rơi. Mọi người đạp xe nhanh hơn, tìm một quán chè làm chỗ trú. Kỷ niệm nhỏ như thế, thật bình lặng, nhưng sao Trúc vẫn nhớ mãi không biết.
Vào ngày Tết vui hơn nữa, là tìm cách sang nhà D chơi. Trúc hăm bắt con mèo D nuôi bỏ vào bồn, cho cá xơi. Rồi thêm Long có ý kiến chơi đánh bài xì-dách, ai thua sẽ bị quẹt lọ nồi vào mặt. Khi D xuống bếp mang cái lọ nồi lên thiệt, Trúc mới hết hồn! Ban đầu còn cười cười, sau thua bài quá, bị quẹt hết bên má này, đến bên má kia, Trúc cười hết muốn nổi. Mà khóc thì quê! Nhưng D và Long coi bộ khoái chí cái trò chơi quẹt nồi này lắm ha.
Ngay ngày Trúc đi Pháp, D viết vài lời từ giã trên một miếng gỗ mỏng màu vàng. Nét chữ tròn tròn trên miếng gỗ thơm, hay một cách lạ lùng. Không hiểu tại sao hồi nhỏ, bất cứ điều gì do D làm, do D mang đến, Trúc cũng thấy hay cả. Để rồi sau này chia tay, rồi mất liên lạc, rồi lại gặp lại nhau, thú thật, đã có một khoảng thời gian dài Trúc tưởng rằng D và Don Hồ, khác xa nhau lắm. Khi còn ở Việt Nam, bài ca duy nhất Trúc được nghe D hát là bài “Rồi Mai Đây”, nhạc ngoại quốc, lời Việt Trường Kỳ. Lời bài hát có những câu như sau:
“Rồi mai đây khi mình xa nhau nhớ đến nhau hoài. Rồi mai đây khi mình xa nhau nhớ đến hôm này. Mình nhớ mãi những gì mình chất chứa trong lòng. Mình chia tay gió bay bay, còn đó khung trời xám mây. Mình xa nhau, xin đừng đi mau, nắng sẽ phai màu. Mình xa nhau, xin đừng quên mau, khói thuốc không màu. Hồn quyến luyến những gì mình đã cho nhau rồi. Còn cho nhau chút dư hương, sợ vỡ tâm tình vấn vương”.
Lần đó, lần đầu tiên Trúc đệm cho D hát trong buổi tiệc đưa tiễn Trúc sắp đi Pháp. D có giọng ca rất trầm. Thật tình, Trúc không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày D trở thành ca sĩ. Vì làm sao D có thể hát “Em là búp măng non” được chứ? Trúc nghĩ D trở thành họa sĩ thì đúng hơn hay là người chuyên về trồng trọt cây cối, hoa quả. Những ngày đầu đến Paris, vì cuộc sống xa quê hương, Trúc nhớ nhà đến độ không biết làm gì khác hơn, niềm vui duy nhất của Trúc là viết… ba-lăng-nhăng! Và Trúc đã ký dưới bút hiệu “Dư Hương”, bởi trong “Rồi Mai Đây” có hai chữ dư hương trong đó!
Hình như khi mình có một thời tuổi nhỏ, lãng mạn, dễ thương chỉ cần khi lớn lên mình không tìm thấy lại một điểm nhỏ nào đó của năm xưa, mình sẽ tạo nên cho mình một sự hụt hẫng to tát lắm! Mình quên mất rằng chính mình cũng đã đổi thay. Cả thể xác, lẫn tâm hồn. Thời gian không bao giờ ngừng lại. Thời gian không chờ ai. Còn chăng chỉ là một khoảnh khắc kỷ niệm nào đó thôi, để nhớ về…
Trúc vẫn còn giữ rất nhiều kỷ niệm. Hình như trong đời sống hễ ai không có thói quen cất giữ giấy tờ cho gọn gàng, thứ tự, ngăn nắp, thì lại có được cho mình một bộ nhớ đầy khích lệ! Thật lạ lùng, chỉ mới hôm nay, Trúc mới cảm nhận được một điều là D và Don Hồ là… một. Thời gian dạy và tạo nên cho mỗi người một cuộc sống, một hướng đi. Thời gian không thể ngừng lại ở kỷ niệm nít nhỏ mãi được. Đúng vậỵ Mọi người trong gia đình Trúc, khi nhắc về Don Hồ là với cả một sự quý mến không phải chỉ về giọng ca, không về sự nổi tiếng bên ngoài, mà đúng hơn là về tánh tình D rất hiền lành, hoạt bát, nhiệt tình, tế nhị. Như hai nhóc Trực và Hình như khi mình có một thời tuổi nhỏ, lãng mạn, dễ thương chỉ cần khi lớn lên mình không tìm thấy lại một điểm nhỏ nào đó của năm xưa, mình sẽ tạo nên cho mình một sự hụt hẫng to tát lắm! Mình quên mất rằng chính mình cũng đã đổi thay. Cả thể xác, lẫn tâm hồn. Thời gian không bao giờ ngừng lại. Thời gian không chờ ai. Còn chăng chỉ là một khoảnh khắc kỷ niệm nào đó thôi, để nhớ về…
Quân khi bắt gặp hình “cậu Dũng” trên các bìa băng nhạc, hay khi xem “cậu Dũng” trình diễn trong các băng nhạc là cả một hãnh diện và vui mừng. Dường như là một người thân trong gia đình, được lên truyền hình vậy!
Trúc vẫn còn giữ ở đây những dòng tâm sự về biển, từ D. Hy vọng rằng một ngày nào đó D sẽ tìm được nhiều thời gian hơn để viết. Bởi thật sự, Trúc không nghĩ D chỉ nghiêng về việc sáng tạo các hình bìa, dàn dựng các màn trình diễn khi thu hình, mang giọng ca, tiếng hát của mình cho nghệ thuật. Mà D còn có thể viết. Bởi kinh nghiệm của đời sống, sự sáng tạo, đam mê, cảm xúc trong D, Trúc nghĩ rằng: Vô bờ.
Mùa Giáng Sinh năm 1993, nhân dịp Trúc sang thăm ông bà Ngoại bên Cali, D rủ Trúc đi phố tìm mua chút đồ trang hoàng cho nhà mới, và cho Giáng Sinh. Khi về, Trúc phụ D, giăng nơ, giăng đèn cho cây thông xong xuống bếp ăn cơm với mẹ D. Cơm của người Bắc nấu, khác cơm của người miền Nam nhiều lắm. Nhưng ăn lạ miệng, rất ngon. Sau đó D hỏi:
“Đi ngắm biển đêm không Trúc ơi. Đi cho biết nghe?”.
Trúc gật đầu:
“Đi thì đi!”
Trúc đồng ý ngay. Đêm xuống, mùa Đông ở Cali lạnh không thắm gì nếu so với cái lạnh ở Paris. Nhưng sao cái lạnh thổi từ gió biển lên, Trúc có cảm tưởng như áo khoác mình mang từ Paris sang không che gió, che lạnh gì dược hết. Cái lạnh như có ướp nước biển thổi vào. Trong khi đó D cầm trên tay áo khoác của D, D đưa Trúc mặc. D chỉ mặc mỗi áo thun tay ngắn và quần bò bạc màu. Ngó D bây giờ càng không giống Don Hồ chút nào! Khi đứng bên trên nhìn xuống biển, D nhắc chừng Trúc hãy cẩn thận coi chừng cặp kính, đừng để nó rơi. Rồi bất giác D nói với Trúc:
“Vượt biển rồi mới biết, nước biển vô số màu sắc Trúc à. Không hẳn một màu xanh thơ mộng như mình nghĩ đâu”.
Đêm thật sự khuya nhưng ngoài biển không vắng lặng. Vẫn còn có người ngồi một mình, câu cá. Trúc đưa mắt nhìn D cười, rồi cùng trở lên bờ.
Trúc có ghé Hungtinton Beach hai lần vào buổi trưa, nhưng đây là lần đầu tiên Trúc ghé thăm biển đêm như thế này. D đưa tay chỉ ngọn đèn vàng loe loét trong căn nhà lụp xụp phía bên tay trái. Rồi bất ngờ D bỏ Trúc đứng đó, hồn nhiên chạy theo rượt đám hải âu phía trước. Trúc không bước tới, mà đứng lặng yên nhìn. Như cố ghi lại cho mình hình ảnh đẹp và nên thơ này. Bất chợt khúc phim xưa, mang đầy những nốt nhạc tuổi nhỏ, quay về. Cũng D đó. Đi ngang qua phòng khách, nhìn Trúc cười một cái, rồi bỏ đi ra ngoài luôn!
“Songkhla, nằm trên một giải đất, phía bên kia của vịnh Thái Lan. Một dẫy nhà mái tôn xây tạm bợ ven biển. Songkhla, nơi mà buổi sáng có một đám người nằm chèo queo trên những tấm phản gỗ, được đánh thức bởi giọng hát Khánh Ly trên loa phóng thanh: ” Ai trở về xứ Việt, …”. Mảnh đất mà chiều chiều rất nhiều người, mắt vô hồn, đi thất thểu trên bãi. Cha tôi đâu? Chồng tôi đâu? Anh, em gia đình tôi đâu? Mảnh đất mà lâu lâu lại có một hai cô gái ngơ ngơ, ngáo ngáo từ đâu bơi vào.Trần thị Xuân Lan,”Ghe không số 1 người”. Lê thị Hảo,”Ghe không số 2 người”. Ở đây người ta đã quen thuộc với những cảnh nàỵ Những cô gái bị Thái lan bắt đi, một hai tháng sau được những người còn một chút xíu lương tâm tạt tàu ngang qua trại, thả người cho bơi vào rồi rồ máy chạy mất. Còn chút lương tâm… bởi vì thiếu gì người cũng bị bắt đi rồi không bao giờ còn thấy. Mảnh đất mà chiều chiều mọi sinh hoạt lịm xuống qua một khúc hát của Trịnh Công Sơn:”Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về…”Một nơi mà mọi người ai cũng như ai, ngồi lắng nghe có tên gọi lên lấy thơ để rồi nhẩy cẫng lên vì mừng hoặc xịu xuống buồn thiu!”
“Đảo KoKra là đảo”Sọ Người”, đảo mà tàu D. bị kéo vào trước khi đến trại Songkhla. Sonkhla không phải là đảo mà là một trại ven biển, nằm sát một làng chài của Thái. Trại gồm có 7 dẫy nhà. Mỗi dẫy dài thòng, ngăn lại thành nhiều căn. Cuối trại là một dẫy phòng vệ sinh công cộng. Trại tuy nhỏ nhưng cũng có được một thư viện lớn gấp ba lần cái phòng của Lộc. Một phòng bệnh và có phòng hành chánh để các phái đoàn lại phỏng vấn. Ngoài ra còn có được mấy quán cà-phê do những người có mang theo tiền dựng lên. Cũng nhạc nhùng ầm ĩ. Người có tiền thì vào ngồi nhâm nhi tách cà-phê hay Ovaltine. Những người ”con bà phước” không tiền thì ngồi vớ vẩn đâu đó nghe nhạc ké. Đầu trại có một ngôi chợ nhỏ do người Thái điều hành, mướn trại viên bán phụ. Trại này có an-ninh rồi, vì có Cao Ủy Tị nạn ra vô. Tuy nhiên tối tối vẫn có Thái Lan lẻn vô. Phần lớn là vì một số cô gái muốn kiếm tí tiền để thực đơn hàng ngày đỡ chán, cặp với người Thái rồi xúi nó lẻn vào ban đêm. Ba mặt của trại được rào kẽm gai, mà gai thì gai chớ, banh ra chui qua…mấy hồi. Mặt còn lại là biển…”
“Đảo Kra thì khỏi nói rồi. Một hòn đảo nhỏ đá dựng đứng. Chỉ có một mặt có bãi cát nhưng dốc vô cùng. Lớ mớ đứng nhiều khi chúi nhủi đầu xuống leo vào không kịp. Tàu hải tặc thường đậu bên phía vách đá. Ngó từ tàu vô chỉ thấy đá thẳng lên. Chơi vơi giữa sườn đá có một cái miểu nhỏ kiểu Thái Lan, không biết thờ ai mà xa xa chỉ thấy hoa đủ màu, chắc là hoa giả kết thành từng vòng. Giữa vách đá sừng sững có một đường mòn, có cầu thang đẽo vào đá dắt lên. Hải tặc kéo tàu vào gần đảo rồi cắt dây để tàu vượt biên phóng thẳng vào. Ai trên tàu biết bơi thì nhảy xuống bơi vào. Không biết thì cũng nhảy nhưng nhảy để chết chìm… Thì chết vì tàu bể đụng đá, hay vì chết chìm thì cũng vậy thôi. Nhưng phản xạ tự nhiên của mọi người khi lâm vào trú! Trường hợp này là không suy nghĩ gì cả, nhảy trước rồi tính sau. Lóp ngóp leo lên được tới bực thang rồi mới thấy trời đất nghiêng ngả.”Say bờ”. Từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ nghe cái từ này hết! Thì đi trên tàu, lảo đảo rồi bị lăn đùng, ngã ngửa ra là”say sóng”. Ở lâu trên tàu, quen cái bồng bềnh tình tang của thuyền tình trên sóng, lúc lên bờ người vẫn còn lúc lắc theo tàu là…say bờ. Cái màn say bờ này thì mới buồn cười…rõ ràng làmình biết là mình bước thẳng, nhưng cảnh vật hai bên thì cứ lúc la lúc lắc… Phải vừa đi vừa nắm vào cây cối bên hông thì mới giữ được thăng bằng. Còn không thì cứ nhào cổ xuống đất. Qua khỏi nhiều bậc cầu thang rồi lên tới một mảnh đất trống, chung quanh là rừng, ở giữa có một ngôi nhà gạch nhỏ, bên cạnh một cái miễu (lại miễu), và một cái giếng sâu không có nước mà chỉ có…đầu lâu và xương người ở đưới đáỵ Đi vô sâu mút vô con đường mòn sẽ dắt đường lên đỉnh đảo. Nơi có một cái hang mà các anh hải tặc đã lấy sẵn lá và rơm, làm thành nhiều ổ trông như ổ chim sẻ phóng lớn. Đàn ông con trai thì thả lêu bêu lổn nhổn ở dưới. Đàn bà, con gái thì lùa lên đỉnh. Rồi thay nhau, tốp này xong, trở về tàu gọi tốp khác vào bất kể đêm, sáng… Đàn ông con trai ư??? Nhằm nhò gì, chúng còn đang bò lổn nhổn đầy đất, sức đâu mà chống lại. Đưá nào thấy khoẻ khoẻ bắt đầu đứng thẳng thẳng được rồi thì phang cho nó một cuốc xong hất vào bụi là xong ngay!”
Trúc trích lại vài đoạn nhỏ này để khi nào D có chút thời gian D sẽ tìm xem lại những gì D đã viết cho Trúc đọc cách đây vài năm nhé. Nếu như Trúc có may mắn sang Pháp bằng máy bay, thì Trúc nghĩ rằng D còn có may mắn gấp ba lần Trúc. Bởi vì phải có may mắn lắm D mới ra đi và thoát mọi hiểm nguy để dến nơi bình an như vậy được. Mẹ Trúc nói, có đi vượt biển rồi, bị tù, bị đánh, bị cướp, bị bắt đi, bị đói khát, mới hiểu rằng những phiền lo khác của cuộc đời, nhỏ nhoi lắm!
Sinh nhật D - hai mươi hai tháng hai - Có năm cao hứng thì Trúc gởi lời chúc. Có năm thì Trúc lờ đi. Nhưng Trúc không quên ngày này. Không phải không chúc tụng có nghĩa là không nhớ. Mới chiều, cách đây một tuần, D còn ghé nhà chơi sau khi cùng Lộc, Trúc đi ăn phở 14 góc Choisy-Tolbiac, quận 13. Khi về mẹ Trúc mang lên một dĩa quýt lột sẵn mời D ăn. D chỉ cách Trúc pha màu, đóng khung cho một tấm hình trên máy vi tính. Trúc để D nói. Nhưng đúng hơn là Trúc muốn tìm lại, chính xác hơn là muốn thu lại, giọng nói của D năm xưa và bây giờ. Trúc nghĩ rằng, khi con người có cái tâm chân thật hiền lành, cho dù môi trường sống có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, trái tim họ vẫn luôn giữ được vị trí sống một cách thật chân chất. D là như vậy đó.
Sinh nhật D năm nay, Trúc không có quà cáp gì lớn lao nặng ký, để dành tặng D ngoài bài viết này. Nhận đi nhé Don Hồ, bạn thuở ấu thơ của mấy chục năm xưa. Thêm một tuổi là thêm nhiều hạnh phúc, vui vẻ, bình an. Cho dù D đang ở đâu, D đang nuôi ước mơ gì, Trúc vẫn tin tưởng và nghĩ rằng D cũng như Don Hồ, xứng đáng để thành công. Bởi D làm việc từ tâm. Kỹ thuật, xảo thuật không thể bao che qua được mắt Trời. Bởi Trúc nghĩ rằng, nghệ thuật là sự sáng tạo không ngừng. Nhưng nghệ thuật tồn tại hơn nữa nếu ta biết sống bằng trái tim chân thật với chính ta, với người.
Giữ gìn sức khoẻ Dũng nhé…
21/02/2005
Trang Thanh Trúc
-Chú Thích từ Don Hồ: Bài này đã được tôi… chôm chỉa từ homepage của Trang Thanh Trúc: http://trucxanh.vnweblogs.com/ Chưa xin phép gia chủ nhưng thôi kệ, đăng đại trước, rồi mai mốt Trúc có la thì … tính sau… hì hì hì…
(Nếu có mang bài đi nơi khác, làm ơn để” Lấy từ nguồn: http://donhoproduction.com/blog/ “. Xin cám ơn!)
Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010
Don Ho's Blog
Bạn,
Bỏ ra cả nửa tiếng xem ảnh phóng sự và những câu chú thích thật vui của anh Don Hồ, một trong những ca sĩ mà hai vợ chồng mình đều rất ái mộ. Ảnh viết blog rất tếu. Xin giới thiệu với các bạn.
http://donhoproduction.com/blog/
Bỏ ra cả nửa tiếng xem ảnh phóng sự và những câu chú thích thật vui của anh Don Hồ, một trong những ca sĩ mà hai vợ chồng mình đều rất ái mộ. Ảnh viết blog rất tếu. Xin giới thiệu với các bạn.
http://donhoproduction.com/blog/
Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010
Hàng Về - California Dreaming - Hold On
Bạn,
Chờ mỏi cả cổ cuối cùng cuốn sách nhạc thứ ba đã "châu về hợp phố", làm "con tim đã vui trở lại" :-) Đặt 3 cuốn sách mà chỉ tới 2 cuốn đầu thứ Sáu vừa rồi, còn cuốn thứ ba "The Great Song of the Sixties Vol 2" mới tới tối hôm qua khi đi làm về, do chính tay ông con đưa tặng. "Hey Dad, new book, new book for you!"
Cộng với hai quyển mua lẻ giá full price trước thì mình đã có 5 quyển. Mua đặt thì lâu hơn nhưng rẻ hơn, giá 3 cuốn cộng lại chỉ bằng giá 2 cuốn kia, kể cà thuế! Vì Barnes & Noble phải hạ giá, bán "sale" để cạnh tranh với Amazon.com .
Mở sách ra thấy bài đầu đã thấy "phê" rồi, mặc dù chưa có đánh nốt nào. Đó là bài California Dreaming của nhóm The Mamas & The Papas http://en.wikipedia.org/wiki/The_Mamas_&_the_Papas :
Bài này chơi cái chord Sus4 thật hay lúc cuối câu. Nghe họ tả cảnh lạnh, cùng hình ảnh tuyết trắng xóa của video là thấm liền câu "I'd be safe and warm, If I was in L.A." (Tôi sẽ an toàn và ấm áp biết bao nếu tôi sống ở Los Angeles.)
Không thể nào trốn thoát khỏi ảnh hưởng của nhóm The Beatles. Trong phỏng vấn sau (khoảng 0:25 secs), John Phillips, người cùng sáng tác với vợ Michelle Phillips bài California Dreaming nói trên, nói
" Danny biểu tôi ngồi xuống, rồi nói "tôi muốn ông nghe cái này". Đó là album đầu tiên của nhóm Beatles tôi đã nghe. Rồi tôi hỏi anh: ông muốn tôi làm gì với dĩa nhạc này đây? Danny nói: tôi muốn ông viết thật nhiều bài nhạc giống những bài nhạc của nhóm này! (có tiếng Danny cười hí hí phía sau thì phải :-) Tiếp 3 năm sau, đó là công việc chính xác tôi làm, viết thật nhiều bài giống họ" :-))))
Con của họ cũng rất thành công. Chynna Phillips là một trong ba danh ca của nhóm Wilson Phillips http://en.wikipedia.org/wiki/Wilson_Phillips . Hai danh ca kia cũng không ai xa lạ, họ là con của Brian Wilson của nhóm The Beach Boys, là nhóm có nhiều ảnh hưởng tới nhạc của The Beatles.
Wilson Phillips có bài Hold On rất hay thời 90'. Khi đó nghe thì thích lắm, nhưng giờ đây tầm nguyên kỹ càng lý lịch của họ, cảm thấy thích họ hơn :-)
"California Dreaming!" ở ngay sát cạnh Los Angleles suốt 20 năm vừa qua, chưa nếm mùi xúc tuyết, lạnh cóng ngày nào. Tôi nghe bài hát trên mà thấm sao đâu á.
Hẹn bạn kỳ sau.
Chờ mỏi cả cổ cuối cùng cuốn sách nhạc thứ ba đã "châu về hợp phố", làm "con tim đã vui trở lại" :-) Đặt 3 cuốn sách mà chỉ tới 2 cuốn đầu thứ Sáu vừa rồi, còn cuốn thứ ba "The Great Song of the Sixties Vol 2" mới tới tối hôm qua khi đi làm về, do chính tay ông con đưa tặng. "Hey Dad, new book, new book for you!"
Cộng với hai quyển mua lẻ giá full price trước thì mình đã có 5 quyển. Mua đặt thì lâu hơn nhưng rẻ hơn, giá 3 cuốn cộng lại chỉ bằng giá 2 cuốn kia, kể cà thuế! Vì Barnes & Noble phải hạ giá, bán "sale" để cạnh tranh với Amazon.com .
Mở sách ra thấy bài đầu đã thấy "phê" rồi, mặc dù chưa có đánh nốt nào. Đó là bài California Dreaming của nhóm The Mamas & The Papas http://en.wikipedia.org/wiki/The_Mamas_&_the_Papas :
Bài này chơi cái chord Sus4 thật hay lúc cuối câu. Nghe họ tả cảnh lạnh, cùng hình ảnh tuyết trắng xóa của video là thấm liền câu "I'd be safe and warm, If I was in L.A." (Tôi sẽ an toàn và ấm áp biết bao nếu tôi sống ở Los Angeles.)
Không thể nào trốn thoát khỏi ảnh hưởng của nhóm The Beatles. Trong phỏng vấn sau (khoảng 0:25 secs), John Phillips, người cùng sáng tác với vợ Michelle Phillips bài California Dreaming nói trên, nói
" Danny biểu tôi ngồi xuống, rồi nói "tôi muốn ông nghe cái này". Đó là album đầu tiên của nhóm Beatles tôi đã nghe. Rồi tôi hỏi anh: ông muốn tôi làm gì với dĩa nhạc này đây? Danny nói: tôi muốn ông viết thật nhiều bài nhạc giống những bài nhạc của nhóm này! (có tiếng Danny cười hí hí phía sau thì phải :-) Tiếp 3 năm sau, đó là công việc chính xác tôi làm, viết thật nhiều bài giống họ" :-))))
Con của họ cũng rất thành công. Chynna Phillips là một trong ba danh ca của nhóm Wilson Phillips http://en.wikipedia.org/wiki/Wilson_Phillips . Hai danh ca kia cũng không ai xa lạ, họ là con của Brian Wilson của nhóm The Beach Boys, là nhóm có nhiều ảnh hưởng tới nhạc của The Beatles.
Wilson Phillips có bài Hold On rất hay thời 90'. Khi đó nghe thì thích lắm, nhưng giờ đây tầm nguyên kỹ càng lý lịch của họ, cảm thấy thích họ hơn :-)
"California Dreaming!" ở ngay sát cạnh Los Angleles suốt 20 năm vừa qua, chưa nếm mùi xúc tuyết, lạnh cóng ngày nào. Tôi nghe bài hát trên mà thấm sao đâu á.
Hẹn bạn kỳ sau.
Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010
Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010
Photoscape
Bạn,
Bà xã mới biểu mình download free editing software này, bèn làm thử & thấy rất hay, giới thiệu cùng bạn.
http://www.photoscape.org/ps/main/download.php
Làm hình sau chỉ cần vài phút quạy, very intuitive indeed.
Hình đã hoàn tất chỉ sau 1 phút làm thử:
Bà xã mới biểu mình download free editing software này, bèn làm thử & thấy rất hay, giới thiệu cùng bạn.
http://www.photoscape.org/ps/main/download.php
Làm hình sau chỉ cần vài phút quạy, very intuitive indeed.
Hình đã hoàn tất chỉ sau 1 phút làm thử:
Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010
Ông Quan tòa dùng 42 tên bài nhạc của nhóm Beatles để luận tội ăn cắp bia của bị can
Bạn,
Đọc thấy cái này zui quá trong Introduction của quyển The Beatles của Davies Hunter, bèn tìm trên mạng thì thấy ngay.
Sau đây là bản chữ, lấy từ: http://www.dailymail.co.uk/news/article-45 9804/Judge-cites-42-Beatles-songs-teach-beer-thief-lesson.html#
Các chữ in đậm là tên các bài hát của nhóm the Beatles. Ấn vào tên bài để nghe nhạc. Thiệt vui vì có ông quan tòa cũng mê nhóm Beatles quá mạng :-). Này, mày muốn Let It Be thì ông cho mày Let It Be :-))))
"Mr McCormack, you pled guilty to the charge of Burglary. To aid me in sentencing I review the pre-sentence investigation report.
"I read with interest the section containing Defendant?s statement. To the question of "Give your recommendation as to what you think the Court should do in this case", you said, "Like the Beetles say Let It Be".
"While I will not explore the epistemological or ontological overtones of your response, or even the syntactic of symbolic keys of your allusion, I will say Hey Jude, Do You Want to Know a Secret?
"The greatest band in rock history spelled their name B-e-a-t-l-e-s.
"I interpret the meaning of your response to suggest that there should be no consequences for your actions and I should Let it Be so you can live in Strawberry Fields Forever.
"Such reasoning is Here, There and Everywhere. It does not require a Magical Mystery Tour of interpretation to know The Word means leave it alone.
"I trust we can all Come Together on that meaning.
"If I were to overlook your actions and Let It Be, I would ignore that Day in the Life on April 21, 2006.
Evidently, earlier that night you said to yourself I Feel Fine while drinking beer.
Later, whether you wanted Money or were just trying to Act Naturally you became the Fool on the Hill on North 27th Street.
"As Mr Moonlight at 1.30am, you did not Think for Yourself but just focused on I, Me, Mine.
"Because you didn't ask for Help, Wait for Something else or listen to your conscience saying Honey Don't, the victim later that day was Fixing a Hole in the glass door you broke."
Judge Todd went on: "After you stole the 18 pack of Old Milwaukee you decided it was time to Run For Your Life and Carry That Weight.
But when the witness said Baby it's You, the police responded I'll Get You and you had to admit that You Really Got a Hold on Me.
"You were not able to Get Back home because of the Chains they put on you.
Although you hoped the police would say I Don't Want to Spoil the Party and We Can Work it Out, you were in Misery when they said you were a Bad Boy.
"When the police took you to jail, you experienced Something New as they said Hello Goodbye and you became a Nowhere Man.
"Later when you thought about what you did you may have said I'll Cry Instead. Now you're saying Let it Be instead of I'm a Loser.
As a result of your Hard Day's Night you are looking at a Ticket to Ride that Long and Winding Road to Deer Lodge.
"Hopefully you can say both now and When I'm 64 that I Should Have Known Better."
In McCormack's sentencing he received probation, a community service order and a fine.
Đọc thấy cái này zui quá trong Introduction của quyển The Beatles của Davies Hunter, bèn tìm trên mạng thì thấy ngay.
Sau đây là bản chữ, lấy từ: http://www.dailymail.co.uk/news/article-45 9804/Judge-cites-42-Beatles-songs-teach-beer-thief-lesson.html#
Các chữ in đậm là tên các bài hát của nhóm the Beatles. Ấn vào tên bài để nghe nhạc. Thiệt vui vì có ông quan tòa cũng mê nhóm Beatles quá mạng :-). Này, mày muốn Let It Be thì ông cho mày Let It Be :-))))
"Mr McCormack, you pled guilty to the charge of Burglary. To aid me in sentencing I review the pre-sentence investigation report.
"I read with interest the section containing Defendant?s statement. To the question of "Give your recommendation as to what you think the Court should do in this case", you said, "Like the Beetles say Let It Be".
"While I will not explore the epistemological or ontological overtones of your response, or even the syntactic of symbolic keys of your allusion, I will say Hey Jude, Do You Want to Know a Secret?
"The greatest band in rock history spelled their name B-e-a-t-l-e-s.
"I interpret the meaning of your response to suggest that there should be no consequences for your actions and I should Let it Be so you can live in Strawberry Fields Forever.
"Such reasoning is Here, There and Everywhere. It does not require a Magical Mystery Tour of interpretation to know The Word means leave it alone.
"I trust we can all Come Together on that meaning.
"If I were to overlook your actions and Let It Be, I would ignore that Day in the Life on April 21, 2006.
Evidently, earlier that night you said to yourself I Feel Fine while drinking beer.
Later, whether you wanted Money or were just trying to Act Naturally you became the Fool on the Hill on North 27th Street.
"As Mr Moonlight at 1.30am, you did not Think for Yourself but just focused on I, Me, Mine.
"Because you didn't ask for Help, Wait for Something else or listen to your conscience saying Honey Don't, the victim later that day was Fixing a Hole in the glass door you broke."
Judge Todd went on: "After you stole the 18 pack of Old Milwaukee you decided it was time to Run For Your Life and Carry That Weight.
But when the witness said Baby it's You, the police responded I'll Get You and you had to admit that You Really Got a Hold on Me.
"You were not able to Get Back home because of the Chains they put on you.
Although you hoped the police would say I Don't Want to Spoil the Party and We Can Work it Out, you were in Misery when they said you were a Bad Boy.
"When the police took you to jail, you experienced Something New as they said Hello Goodbye and you became a Nowhere Man.
"Later when you thought about what you did you may have said I'll Cry Instead. Now you're saying Let it Be instead of I'm a Loser.
As a result of your Hard Day's Night you are looking at a Ticket to Ride that Long and Winding Road to Deer Lodge.
"Hopefully you can say both now and When I'm 64 that I Should Have Known Better."
In McCormack's sentencing he received probation, a community service order and a fine.
Vài vids hay ...
Bạn, mời bạn cùng xem vài videos thời 85, và 2 videos thời 95 mà tôi thích nghe ...
***
1995
Madonna - Take A Bow
Post các vids hay vào một chỗ này để nghe từ từ, vì project ở sở rất bận, không có thì giờ search nhiều, even at break time. Chắc sẽ bớt viết blog entries ...
***
1995
Madonna - Take A Bow
Post các vids hay vào một chỗ này để nghe từ từ, vì project ở sở rất bận, không có thì giờ search nhiều, even at break time. Chắc sẽ bớt viết blog entries ...
Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010
Pierre Bachelet
Bạn,
Sau đây là một vài bài nhạc hay của cố nhạc sĩ và ca sĩ hàng đầu của Pháp, ông Pierre Bachelet. Lối hát như kể lể của ông thật hay, ông là ca sĩ Pháp quốc mà tôi ưa chuộng nhất.
Trang nhà http://www.pierrebachelet.fr/
Lời nhạc: http://www.frmusique.ru/texts/b/bachelet_pierre/bachelet.htm
Sau đây là một vài bài nhạc hay của cố nhạc sĩ và ca sĩ hàng đầu của Pháp, ông Pierre Bachelet. Lối hát như kể lể của ông thật hay, ông là ca sĩ Pháp quốc mà tôi ưa chuộng nhất.
Trang nhà http://www.pierrebachelet.fr/
Lời nhạc: http://www.frmusique.ru/texts/b/bachelet_pierre/bachelet.htm
- Pierre Bachelet - Au revoir professeur
- Pierre Bachelet - Pleure pas boulou
- Pierre Bachelet - Écris-moi
- Pierre Bachelet - Elle est d'ailleurs
- Pierre Bachelet - Elle ne sait faire que "ah"
- Pierre Bachelet - Embrasse-la
- Pierre Bachelet - Emmanuelle
- Pierre Bachelet - Flo
- Pierre Bachelet - La ville, ainsi soit-il
- Pierre Bachelet - Les corons
- Pierre Bachelet - Mais chez elle
- Pierre Bachelet - Sans amour
- Pierre Bachelet - Sans toi
- Pierre Bachelet - Tu es là au rendez-vous
Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010
Elsa Lunghini
Bạn,
Elsa Lunghini là một ca sĩ Pháp, có một số bài hát đã được dịch sang và hát tiếng Việt ở hải ngoại thập niên 90. Tôi có sưu tầm hết 4 CD của cô, nay biết cô đã ra CD thứ năm, hy vọng sẽ có dịp mua CD mới này.
Trang Nhạc Elsa:
http://www.myspace.com/elsalunghini
Mời bạn nghe một số bài tôi lượm lặt trên YouTube
Lời nhạc: http://www.frmusique.ru/texts/e/elsa/elsa.htm
Phỏng vấn về CD mới nhất
Clip một bài hát mới nhất
Elsa Lunghini là một ca sĩ Pháp, có một số bài hát đã được dịch sang và hát tiếng Việt ở hải ngoại thập niên 90. Tôi có sưu tầm hết 4 CD của cô, nay biết cô đã ra CD thứ năm, hy vọng sẽ có dịp mua CD mới này.
Trang Nhạc Elsa:
http://www.myspace.com/elsalunghini
Mời bạn nghe một số bài tôi lượm lặt trên YouTube
- Elsa - À la même heure dans deux ans
- Elsa - Bouscule-moi
- Elsa - Jamais nous
- Elsa - Je serai là
- Elsa - Jour de neige
- Elsa - Mon cadeau
- Elsa - Nostalgie-cinéma
- Elsa - Pleure doucement
- Elsa - Qu'est-ce que ça peut lui faire
- Elsa - Quelque chose dans mon coeur
- Elsa - Rien Que Pour ça
- Elsa - Sud-africaine
- Elsa - Supplice chinois
- Elsa - T'en va pas
- Elsa - Tout le temps, tout le temps
- Elsa - Un roman d'amitié
Lời nhạc: http://www.frmusique.ru/texts/e/elsa/elsa.htm
Phỏng vấn về CD mới nhất
Clip một bài hát mới nhất
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)